Năm phút sau, hai người họ lại một lần nữa kiểm tra lại trang bị, sau khi xác nhận không có vấn đề gì mới ra khỏi lều trại, chính thức lên đường.
Vì ba lô quá nhỏ, Hình Sâm không hề đeo trên lưng mà cầm trên tay, lập tức giống như một người xách theo con heo nhỏ mập mạp hồng hào.
Để thưởng thức hình ảnh đáng yêu này, Kiều Nại cố ý tăng tốc độ, chạy ra xa, sau đó quay đầu lại nhìn Hình Sâm đang xách theo con heo con càng ngày càng gần, khi Hình Sâm bước đến trước mặt, Kiều Nại không nhịn được mà tiến lên nhéo nhéo mũi và tai của con heo, cảm giác rất tuyệt vời.
Đối với một loạt hành động của Kiều Nại, Hình Sâm nhìn thấy không những không thấy trẻ con, mà còn thích thú phối hợp, bình tĩnh xách con heo tiếp tục lên đường, hoàn toàn không cảm thấy hình tượng đang bị hư tổn.
[Hahahahahahahahaha]
[Nại Nại chơi rất vui vẻ]
[Quá là vui vẻ]
[Nại Sâm quá là dễ thương]
Đi được khoảng mười phút, họ gặp ngã rẽ đầu tiên, điều đáng nói chính là, hôm qua để dựng bếp đá, hai người đã dạo quanh khu vực này một vòng, nhưng cũng không đi quá xa, bây giờ họ quyết định đi theo con đường mới, lập tức đi thẳng tới hướng Bắc, đi xa hơn một chút.
So với bãi biển không có vật chắn, nơi này có nhiều cây lớn tán lá sum suê, nhiệt độ mát mẻ hơn nhiều, vận may của hai người họ cũng khá tốt, chẳng bao lâu đã có phát hiện mới.
Cách chưa đầy trăm mét, Kiều Nại thấy phía trước có một cây treo đầy trái màu vàng cam, thoạt nhìn trái cũng khá lớn, hình dạng rất quen thuộc, khiến người ta tự nhiên liên tưởng đến một loại trái cây phổ biến mà ai cũng biết.
[Ồ! Đó là quả dứa!]
[Có vẻ như rất nhiều nha!]
[Lúc này lại có lộc ăn]
Kiều Nại cũng phấn khích không kém gì khung bình luận: "Phía trước hình như có quả dứa!"
Hình Sâm cũng phát hiện ra: "Có vẻ như có khá nhiều.”
Vừa dứt lời, hai người nhìn nhau, đồng loạt tăng tốc, nhanh chóng chạy đến cây phía trước, nhưng lúc này họ mới phát hiện ra quả thật là dứa, nhưng lại là… Dứa biển*, ngay tức khắc không khí lại trở nên im lặng, khung bình luận cũng nhận ra điều bất thường.
(*Dứa biển (Pandanus tectorius) ăn được nhưng không phổ biến do vị của nó không ngon và có thể gây kích ứng miệng. Một số người ở các khu vực ven biển vẫn sử dụng nó trong chế độ ăn uống, nhưng phải qua quá trình chế biến kỹ lưỡng để loại bỏ các chất gây kích ứng và làm giảm vị đắng.)
[Đây không phải là dứa đúng không?]
[Lớn lên trong rất giống nhưng thật ra không giống]
[Vậy, cái này ăn được không?]
Cùng lúc đó, Hình Sâm cũng nói ra tiếng lòng của khung bình luận: “Muốn ăn không?”
Nghe vậy, Kiều Nại có chút do dự ngẩng đầu lên, do dự nói: “Anh nghiêm túc sao?”
Dứa biển tuy lớn lên trông rất giống dứa bình thường, nhưng cũng chỉ có thể ngắm thôi, vị của nó không ngon chút nào.
[Kiều Nại: Trông anh không được thông minh cho lắm]
[Hahahaha, Nại Nại đang bối rối.jpg]
[Dứa biển tất nhiên là ăn được, nhưng nó không ngon]
Cũng may, Hình Sâm chỉ nói đùa thôi, cả hai đều không có ý định hái dứa biển, mà chọn tiếp tục lên đường.
Nghĩ theo hướng tích cực, nếu phát hiện dứa biển trên đảo,thì khả năng cao sẽ có vài loại trái cây khác, chỉ cần đi đủ xa, họ sẽ tìm thấy thứ gì đó ăn được.
Khoảng hai mươi phút sau, lần này từ xa, Kiều Nại đã lập tức thấy một cái cây rất rõ ràng, đỏ rực, chính xác hơn là một cái cây đầy quả màu đỏ, cảnh tượng như tái hiện lại trước mặt họ.
Kiều Nại nhìn từ xa, muốn nói rồi lại thôi, sợ rằng lại là trái cây không ăn được, nhưng nghĩ kỹ lại, trái cây màu đỏ thường rất tốt cho sức khỏe, trong lúc nhất thời cũng không nghĩ ra cái gì không ăn được.
Vì vậy, Kiều Nại nhìn kỹ một chút, mới đưa ra kết luận: "Hình như là vải thiều?"
Hình Sâm ở bên cạnh nhìn cũng cảm thấy giống quả vải: “Đi, xem thử.”
Khung bình luận nhập tâm cũng rất sâu, cùng nhau hào hứng chờ đợi.
[Quả vải quả vải quả vải!]
[Hành trình tìm trái cây của Nại Sâm!]
[Chỉ cần ăn được là tốt!]
Có lẽ vì ông trời thương xót, lần này thật sự là vải, chất lượng cũng không tệ lắm, Hình Sâm hái một quả vải đỏ tròn trịa xuống, đưa cho Kiều Nại: "Ăn thử xem."
Kiều Nại lột lớp vỏ đỏ bên ngoài ra, lộ ra phần thịt trắng trong suốt bên trong, nước nhiều đến mức tràn ra ngoài, cắn một miếng, còn ngon hơn trong tưởng tượng: "Ngọt quá!"
Thấy vậy, Hình Sâm cũng ăn theo một quả, gật đầu tán thành, hương vị thật sự rất ngon.
Tiếp đó, Hình Sâm lại hái thêm vài quả vải cho Kiều Nại, đặc biệt chọn những quả vải có màu sắc đồng đều, phần lớn đều là màu đỏ, điều này khiến Kiều Nại vừa mới ăn xong một quả, thì ngay giây tiếp theo đã nhét đầy tay vải, đến nỗi sắp cầm không nổi nữa, nên đành phải nhét vào túi, có thể nói là vừa ăn vừa mang theo, cuối cùng thậm chí còn hái đầy cả một túi, mà cây vải này cũng rất sai quả, hái nhiều như vậy mà vẫn còn rất nhiều.