Nghe vậy, Từ Giai Mạn nhìn anh ấy với vẻ mặt đầy nghi ngờ nhưng cô không do dự quá lâu như thể chỉ cần suy nghĩ thêm mấy giây nữa sẽ xúc phạm trí thông minh của mình, rồi dứt khoát rút lá bài mà mình đã chọn không chút do dự còn chẳng thèm để ý đến lời anh ấy nói!
Kết quả, cô ấy rút được một đôi bài, lá bài mà Sầm Lâm Vũ bảo cô rút là lá Joker. Khán giả gần như bị thao tác sáng chói này làm mù mắt.
[Tôi phát hiện ra lần nào Sầm Lâm Vũ cũng có thể biến đường đi thành đường chết.]
[Nói về sự tự hủy, Sầm Lâm Vũ mà đứng thứ hai thì không ai đứng thứ nhất.]
[Cảm giác Vũ Vũ ly hôn không phải không có lý do (đầu chó).]
Từ Giai Mạn tươi cười rạng rỡ, xoa tay hầm hè: “Sầm Lâm Vũ, anh chờ đấy cho tôi!”
Vừa dứt lời, cô ấy đã nhận lấy đạo cụ phạt từ tay nhân viên, bắt đầu lựa chọn màu cọ. Cô ấy không hề để ý đến động tác chắp tay xin tha của Sầm Lâm Vũ, mà chọn ngay màu xanh lá, bắt đầu vẽ từng nét lớn nhỏ lên giấy như thể đang suy nghĩ xem kích thước của con rùa nên to thế nào, nhìn bộ dạng sợ là muốn vẽ lên cả tờ giấy B5.
Sầm Lâm Vũ ở bên cạnh vô cùng đáng thương: “Giai Mạn, em vẽ to quá, tôi chơi không nổi nữa đâu lát nữa không nhìn thấy bài…”
Có lẽ chiêu trò xin xỏ thành công hoặc có lẽ là Từ Giai Mạn cảm thấy lời anh ấy nói có lý mà cuối cùng cô ấy vẫn thu hẹp phạm vi, từ con rùa to bằng cả khuôn mặt sửa thành bằng nửa mặt vẫn dán ở một bên, kết hợp với biểu cảm ủ rũ của Sầm Lâm Vũ mà vừa mới dán xong Từ Giai Mạn đã cười phá lên: “Hahaha”, phần bình luận cũng không ngần ngại cười theo.
[Mặc dù nhìn có chút đáng thương.]
[Nhưng mà buồn cười quá.]
[HA HA HA HA HA HA HA HA!]
Thực sự thì con rùa màu xanh chói này quá mức nổi bật khiến mọi người đều cười nghiêng ngả. Rõ ràng đều cùng một kiểu rùa giấy nhưng một con màu hồng nhỏ bằng ngón tay cái so với con màu xanh lá to bằng cả bàn tay kia, lại có sự chênh lệch quá lớn.
Sầm Lâm Vũ với vẻ mặt chán nản như sống không còn gì luyến tiếc, cuối cùng vẫn bị tiếng cười lây nhiễm tự mình cũng bật cười: “Mấy người… Mấy người đừng có quá đáng nhá! Này, có cần phải cười to tiếng thế không!”
Nói xong anh ấy còn ra vẻ “ghi thù” nhìn về phía mỗi người, làm như muốn tạc tất cả những người đáng ghét trước mặt vào lòng nhưng rồi lại ngạc nhiên nhận ra có người không cười!
Phản ứng đầu tiên của Sầm Lâm Vũ là: “Trong số các khách mời vẫn còn người giữ nghĩa khí như vậy sao!”
Nhưng nhìn kỹ lại thì anh ấy phát hiện có cái gì đó không đúng. Hình Sâm không những không cười còn không thèm liếc mắt về phía anh ấy. Thế thì anh đang làm cái gì?
Hạ tầm mắt xuống thì thấy anh đang đang cầm cuống dâu tây trong khi Kiều Nại đang ăn dâu, cảnh này làm Sầm Lâm Vũ tức nghẹn lời.
Không còn nghi ngờ gì nữa, dâu tây là do Kiều Nại ăn mà thùng rác thì không ở gần họ đã vậy Kiều Nại ăn rất nhanh không có chỗ vứt cuống dâu tây nên chỉ có thể cầm ở trong tay.
Có một khoảnh khắc nào đó Sầm Lâm Vũ cảm thấy mình bị dán con rùa to thế này cũng hợp lý…
Thấy Sầm Lâm Vũ đột nhiên nhìn về hướng nào đó còn không động đậy cứ như bị đả kích nặng nề khiến những người khác cũng chú ý đến sự thay đổi này liền thuận thế nhìn theo, sau đó lại lặng lẽ quay đi nhìn chỗ khác và tích cực gọi nhân viên tới chia bài tiếp.
[Tôi cười chết mất, cảm giác các khách mời cũng bắt đầu quen dần với việc này rồi!]
[Các khách mời: Chỉ cần tôi nhìn đi chỗ khác cẩu lương sẽ không đuổi kịp tôi]
Nhưng một lúc sau vẫn không thấy động tĩnh gì, khi họ ngẩng đầu lên lại phát hiện nhân viên cũng đang xem say sưa vẻ mặt nhìn như bà dì.
Các khách mời: “...”
Có thể đưa đi rồi đấy, người này hết cứu nổi rồi!
[Nhân viên: Đứng ở hàng đầu xem cẩu lương online.]
[Quá chân thật, giống hệt tôi lúc đu cp cuồng nhiệt.]
Mãi đến khi Triệu An Kha ho nhẹ một tiếng nhân viên công tác mới hoàn hồn xấu hổ chia bài cho mọi người, sau khi chia bài xong còn không quên chuyển thùng rác đến gần Hình Sâm để anh bỏ cuống dâu vào và nhận được một tiếng “cảm ơn.”
Giọng nói trầm ấm dễ nghe khiến người ta cảm thấy mặc dù trông vị chủ tịch này có vẻ lạnh lùng nhưng thực chất lại rất lịch sự, hoàn toàn không giống với hình tượng chủ tịch không coi ai ra gì, đây rõ ràng là người tốt.
Lúc này Kiều Nại cũng nhận ra, vừa rồi chỉ mải xem trò chơi với ăn dâu tây nên cô không để ý thấy có điều bất thường. Hiện giờ chỉ cần nghĩ đến việc dâu tây mà cô ăn đều do Hình Sâm tự tay đưa cho, đã vậy anh còn giúp cô cầm cuống dâu là mặt cô lập tức thấy nóng lên.
Cô vội vàng rút khăn giấy ra lau tay cho anh, Hình Sâm cũng không từ chối. Vốn dĩ anh có thể tự mình lau nhưng khi Kiều Nại nắm cổ tay anh, cả người anh cứ như bị đóng băng không cử động được, chỉ rũ mắt chăm chú nhìn từng động tác của cô.
Khăn giấy lau qua bàn tay, từng ngón tay trông cô vô cùng nghiêm túc.
Khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần, Hình Sâm giơ bàn tay phải lên nắm lấy lọn tóc vừa rơi bên má cô cài lại ra sau tai.
Kiều Nại như cảm nhận được điều gì đó liền ngẩng đầu lên, trong phút chốc ánh mắt hai người đã chạm nhau và cô có thể nhìn thấy rõ ràng trong đôi mắt sâu thẳm kia chính là hình ảnh phản chiếu của chính bản thân mình.
Danh Sách Chương: