Mục lục
Xuyên Sách: Yêu Đương Trong Chương Trình Giải Trí Về Ly Hôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quả thực là như vậy, Kiều Nại có lẽ đã nghỉ ngơi một hai phút, nằm ở đây cảm thấy rất thoải mái, nhưng rất nhanh cô liền nhận ra có điều gì đó không đúng.
Kiều Nại ngẩng đầu lên lập tức phát hiện phía sau không thấy người, Hình Sâm đi đâu rồi? Nhìn về phía trước cô phát hiện ra Hình Sâm đã đi đường vòng, bò lên trước mặt cô, Kiều Nại lập tức đứng dậy bò lên, phấn khởi bắt đầu đuổi theo!
Cả người cũng nhanh chóng bò đến bên cạnh Hình Sâm, vừa định nói vài lời “động viên” rồi trốn đi, thì chân đã vấp phải lưới, cả người sắp ngã xuống, được Hình Sâm kịp thời ôm lấy, bên tai vang lên tiếng cười trầm thấp của anh.
“Thỏ con ngốc."
Khi Kiều Nại bị Hình Sâm ôm chặt vào lòng, cô vẫn chưa kịp phản ứng bản thân đã được cứu nhưng ngay khi nghe thấy tiếng gọi “thỏ con ngốc”, cô như thể bị điểm trúng huyệt, khuôn mặt trắng trẻo lập tức đỏ bừng, từ một chú thỏ ngốc nghếch trở thành một chú thỏ ngơ ngác.
May mà Hình Sâm cũng không có ý định sẽ làm gì Kiều Nại. Nhận thấy được sự căng thẳng của Kiều Nại, anh nén nụ cười trên môi, từ từ đặt cô xuống. Sau khi được tự do trở lại, Kiều Nại dè dặt không dám động đậy, ngoan ngoãn nằm im trên tấm lưới, dường như đang suy nghĩ xem nên tìm một khe hở nào hợp lý để chui vào?
Thực tế chứng minh rằng, dù thỏ có ngốc nghếch và vụng về đến đâu thì nó vẫn rất nhanh nhẹn. Kiều Nại thừa dịp Hình Sâm không chú ý, khe khẽ ngẩng đầu lên, nhân cơ hội anh quay mặt đi, cô phản ứng rất nhanh chạy vù ra ngoài. Đồng thời dồn hết sức lao thẳng về điểm kết thúc như đang dùng tốc độ để chuyển hướng sự chú ý của mình khỏi cảm giác ngượng ngùng ban nãy, nhanh đến mức giống như một con thỏ thật sự.
Hình Sâm chỉ biết đứng nhìn bản lĩnh chạy đi trong nháy mắt của Kiều Nại. Anh chẳng những không thấy tức giận mà mặt khác thấy hơi buồn cười. Thậm chí anh còn ngồi trên tấm lưới một lúc và chỉ tập trung ngắm Kiều Nại đang tháo chạy. Cô còn đang mặc một bộ đồ trắng, rất hợp với đặc điểm của một chú thỏ làm người xem bất giác mỉm cười.
[Chú thỏ nhỏ Nại Nại đang bỏ chạy trong hoảng loạn kìa!]
[Thực sự là đáng yêu quá mức quy định!]
[Sâm Sâm cũng biết cách tán tỉnh và cưng chiều Kiều Nại thật đấy!]
Kiều Nại chạy vù đến lối ra rồi mới dừng lại, tim vẫn đập thình thịch nhưng đã cảm thấy thoải mái hơn. Khi quay đầu lại, cô mới nhận ra mình là khách mời đầu tiên đến đích, những người khác vẫn còn cách đích đến một đoạn khá xa. Thế là cô ngồi trên những bậc thềm cao, vui vẻ đong đưa chân, tiện thể ngồi ngắm Hình Sâm đang bước đến với tốc độ chậm như rùa, anh thật sự chậm quá đi! Khiến người xem cảm thấy buồn ngủ theo luôn. 
Thế nên trong lúc Hình Sâm bước đi, mỗi lần ngẩng đầu lên anh đều có thể nhìn thấy những trạng thái khác nhau của Kiều Nại, đôi mắt tròn xoe của cô ban đầu còn mở to dần dần thành mở một nửa hơi mơ màng, thậm chí còn có vẻ như sắp khép lại. Cái đầu nhỏ của cô cứ gục xuống từng chút một. Khi Hình Sâm đến nơi thì không ngoài dự liệu, Kiều Nại đã nghiêng đầu ngủ thiếp đi.
Nhẩm tính thời gian thì các khách mời xuất phát vào lúc tám giờ tối, đi đường cũng phải mất khoảng một giờ và buổi ghi hình lại kéo dài rất lâu. Đồng hồ sinh học của Kiều Nại đã quá giờ từ lâu, chỉ là vì chưa ra khỏi mê cung nên cô vẫn giữ trạng thái căng thẳng. Giờ mọi thứ đã kết thúc, cơn buồn ngủ lập tức ập đến mạnh mẽ.
[Chúc mừng Nại Nại đã mở khóa tư thế ngủ mới√]
[Giống hệt tôi lúc ngủ gật trên lớp @v@]
[Bé cưng có vẻ đã mệt rồi, mau để mẹ ôm con ngủ thôi!]
Thấy vậy, Hình Sâm không bước lên bậc thềm mà quỳ xuống trước mặt Kiều Nại. Anh không nhịn được đưa tay lên, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt trắng trẻo của cô. Một cảm giác mềm mại đầy kỳ diệu và còn rất ấm áp truyền đến. Điều này giúp Hình Sâm xác nhận rằng Kiều Nại thật sự đã ngủ và còn ngủ rất say.
Hình Sâm không thể không quay đầu lại nhìn những người khác. Anh nhận ra mặc dù mọi người vẫn chưa đến đích nhưng cũng được nửa đường rồi. Anh suy
nghĩ một chút rồi định gọi Kiều Nại dậy nhưng khi anh vừa chạm tay vào cánh tay cô, cơ thể cô mềm nhũn ngả về phía sau. Hình Sâm hoảng hốt, vội vàng đỡ lấy cô.
Kiều Nại cứ như vậy mà ngả vào lòng Hình Sâm, cằm tựa vào vai anh. Cô bị sự rung lắc này làm cho tỉnh lại, mơ màng lẩm bẩm: “Chóng mặt quá, sao cứ như tôi vừa bay vào vũ trụ vậy?”
Cư dân mạng: “Phụt.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK