Qua mấy ngày gió êm sóng lặng, bên ngoài Phùng Chi vẫn như cũ nhưng lại âm thầm quan sát Thường Yến Hành, hành động thân mật đêm đó, cô cho rằng hắn sẽ rèn sắt khi còn nóng, nhưng hắn lại xem như chưa có chuyện gì xảy ra, cả ngày đi sớm về trễ hết sức bận rộn, hơn nữa còn dẫn theo bạn bè trở về, vào thư phòng nói chuyện đến tận đêm khuya, có khi hắn vào phòng nhìn Ni Ni, cũng đến bên mép giường của cô chỉ đứng đó rồi lại lặng lẽ rời đi.
Hôm nay lúc Phùng Chi đang ăn sáng, Thường Yến Hành lại từ trên tầng xuống, ngồi xuống, người hầu muốn làm cà phê cho hắn, hắn xua tay nói không cần, ăn cháo trắng rau xào và hai cái bánh nhân đậu với Phùng Chi.
Phùng Chi cười nói: “Hôm qua đại gia sai người hầu tới nói, năm nay mọi người đều bận, tiết thanh minh rất khó tập trung để đi tảo mộ, cho nên sẽ nhờ họ hàng bên kia giúp đỡ, nhưng pháp sự trên chùa Tĩnh An không thể qua loa, nhất định phải đi.”
Thường Yến Hành bê cốc uống trà, gật gật đầu: “Tảo mộ ở quê bọn họ không đi, nếu anh không có việc gì, sẽ mang em và Ni Ni đi, dù sao con dâu xấu cũng phải gặp cha mẹ chồng, đến tháng sáu này thì hết ba năm giữ đạo hiếu, chúng ta sẽ đi lãnh giấy chứng nhận kết hôn lại đăng báo, khoảng tầm tiết Trung Thu sẽ làm hôn lễ.” Hắn rất có hứng thú với kế hoạch kết hôn của bọn họ, Phùng Chi nghe mà rùng mình, không có việc gì? Không có việc gì trong miệng hắn là có ý gì, có thể nhỏ cũng có thể lớn! Trấn áp những suy nghĩ lung tung rối loạn trong đầu mình, cô mở miệng hỏi: “Nhị gia, anh không có gì muốn nói với em sao? Tình huống thê thảm nhất em cũng đã trải qua, không có gì mà em không chịu nổi đâu.” Thường Yến Hành im lặng, cười nói: “Anh có chuyện muốn nói với em, còn chưa hỏi em, em có bằng lòng gả cho anh hay không? Quãng đời còn lại chúng ta sẽ cùng nhau trải qua! Không được dối lòng, anh muốn nghe lời nói thật!”
Đáy mắt Phùng Chi phiếm chua lại nhịn xuống, uổng công hắn du học nhiều năm như vậy, lại có thể nói được những lời này trên bàn cơm cháo trắng rau xào, không lãng mạn gì cả, cô muốn nói ai muốn gả cho anh, em đã sớm không còn tình cảm sâu sắc như trước với anh nữa, hơn nữa tuổi anh còn lớn như vậy… Nhưng nhìn nét mặt nghiêm túc của hắn, ánh mắt trông chờ cô trả lời, trái tim cô cũng mềm ra, nói không ra lời tàn nhẫn, sau một lúc lâu mới nói: “Không gả cho anh còn có thể gả cho ai! Ni Ni cũng đã….” Còn chưa nói xong, Thường Yến Hành bỗng nhiên duỗi tay kéo cổ cô lại gần, vươn người ra cúi đầu xuống, đôi môi mỏng hôn lên môi cô thật mạnh, mạnh mẽ gấp gáp, vẫn còn vấn vương mùi trà nhấp nháp vẫn có vị ngọt, Phùng Chi ngượng ngùng muốn đẩy hắn ra, đại sảnh thi thoảng vẫn có người hầu đi lại, vú Trương ngồi trước hành lang đút trứng gà cho Ni Ni, quay đầu lại nhìn vào trong phòng là có thể thấy, nhưng nụ hộn của hắn giống như sinh ly tử biệt, làm cô ngơ ngẩn, làm cô rối loạn, cũng liền thuận theo hắn, không biết qua bao lâu, cuối cùng Thường Yến Hành cũng buông cô ra, đúng lúc Phúc An đứng ở cạnh cửa nói: “Nhị gia, xe đã chuẩn bị xong!”
“Anh đi đây! Buổi tối còn có buổi xã giao, không cần chờ đâu!” Thường Yến Hành giọng nói có chút khàn khàn, đứng dậy đi ra ngoài, Phùng Chi nhìn bóng lưng cao lớn của hắn, ánh mặt trời xuyên thấu qua song cửa sổ chiếu rọi vào bên trong, chiếu lên vai hắn, mạ một lớp ánh sáng vàng, nhìn qua có vẻ ấm áp, bỗng nhiên cô nói: “Buổi tối Nhị gia trở về sớm một chút nhé!” Hắn khẽ khựng lại những cũng không quay đầu lại, chỉ vẫy vẫy tay, đến hành lang thi hôn Ni Ni một cái, rồi đi về phía mặt trời rực rỡ.
Phùng Chi vẫn có chút không yên tâm, thừa dịp Ni Ni chơi mệt ngủ thiếp đi, cô tiếp tục làm đôi giày nhỏ, lúc thêu con bướm không cẩn thận bị kim đâm vào ngón tay chảy máu, cô đưa lên miệng mút, có người hầu vén rèm vào nói: “Lục phụ nhân tới. Cô ấy sợ ngài không nhận ra, nói tên là Dư Mạn Lệ.” Phùng Chi cảm thấy kỳ quái, hai người tuy từng có liên quan vì một người đàn ông, hai bên đều biết sự tồn tại của nhau nhưng cũng không quen biết, đương nhiên, cô cũng không cảm thấy bọn họ phải gặp nhau nhưng người tới là khách, huống chi là vợ của bạn Thường Yến Hành. Cô nói mời cô ấy vào, đặt kim chỉ trong tay xuống, đứng lên ra hành lang tiếp đón, đúng lúc thấy Dư Mạn Lệ quen cửa quen nẻo đi vào, cô ấy mặc một bộ sườn xám màu hồng cánh sen, trước ngực thêu không phải hoa mà là một bụi trúc, rất là độc đáo. Mái tóc xoăn bồng bềnh ngang vai, tóc mái cuộn sóng chảy tới sau tai, trên mặt tỉ mỉ trang điểm.
Cô ấy thướt tha đi đến trước mặt Phùng Chi, vừa đánh giá, vừa cười hỏi: “Thường phu nhân?” Phùng Chi cũng lắc đầu cười nói: “Còn chưa phải, cô gọi tôi là A Chi là được!”
“A Chi!” Dư Mạn Lệ khẽ thở phào nhẹ nhõm, nói thật là phải gọi cô ấy là Thường phu nhân thật sự vẫn không quen, tốt xấu gì cô cũng từng là vị hôn thê của Thường Yến Hành, vẫn muốn chút mặt mũi này.
Phùng Chi mời cô ấy vào đại sảnh ngồi, gọi người hầu pha cà phê, Dư Mạn Lệ bảo cô không cần vội, cô ấy tới đây cũng chỉ để nói mấy câu rồi đi, thấy đôi giày nhỏ trong khay kim chỉ, tò mò cầm lấy nhìn cẩn thận một lát: “Là cô làm?”
Phùng Chi “Ừ” một tiếng: “Làm chơi thôi, đồ của cửa hàng bên ngoài giá cả cũng không rẻ lắm, trẻ con lại lớn nhanh, mua về mặc không được lâu, quá lãng phí.”
Dư Mạn Lệ tấm tắc khen ngợi: “Đôi giày nhỏ này cô làm cũng không khác nhau lắm với cửa hàng bên ngoài, chờ con tôi sinh ra, cô tặng tôi những thứ này đi!”
“Cô….” Phùng Chi nhìn về phía bụng vẫn còn bằng phẳng của cô ấy, Dư Mạn Lệ tự nhiên thoải mái nói: “Hai tháng!”
“Chúc mừng cô!” Phùng Chi cười: “Nếu cô thích tay nghề của tôi, đến lúc đó tôi làm nhiều chút tặng cho cô.”
Cuộc trò chuyện của hai người cũng không hề xấu hổ như trong dự đoán, còn rất vui vẻ, người hầu bê cà phê tới, Dư Mạn Lệ cầm cái thìa nhỏ chậm rãi quấy đều, dường như nghĩ đến cái gì đó, mở miệng hỏi: “Đêm hai năm trước tôi đính hôn với Thường Nhị gia, người gọi điện thoại tới biệt thự của hắn chắc là cô, đúng không?” Phùng Chi sửng sốt khi bị cô ấy hỏi bất ngờ như thế, lưỡng lự mới nói: “Qua lâu rồi, nhắc tới làm gì!”
Dư Mạn Lệ cười: “Có lẽ cô không biết, Thường Nhị gia nghe thấy tiếng còi trong điện thoại, lái xe ra ngoài bên tìm cô suốt cả một đêm, cũng bị ép điên rồi. Cũng không trách được cô, còn quá trẻ chưa trải sự đời!” Cô ấy lại nói: “Thường Nhị gia đính hôn với tôi cũng là bất đắc dĩ, sức khỏe lão phu nhân không được tốt, di nguyện lúc hấp hỗi chính là có thể nhìn thấy anh ấy kết hôn; anh ấy lại muốn ép cô xuất hiện, để mặc cho báo chí tuyên truyền hôn kỳ khắp nơi, thật ra chúng tôi đã thỏa thuận từ trước, chẳng qua là bằng hữu giúp đỡ lẫn nhau mà thôi, cái đó chỉ là hình thức! Đêm đó anh ấy còn chuẩn bị cả áo cưới dựa theo dáng người của cô, chỉ cần cô xuất hiện thì lập tức kết hôn. Chúng tôi chờ mãi cho đến khi tiệc tan, cũng không thấy cô tới, đừng nói tâm trạng Nhị gia tồi tệ như thế nào, ngay cả tôi lúc ấy cũng hận cô muốn chết, sao có thể nhẫn tâm cô phụ cả một tấm lòng của anh ấy như thế!” Cô ấy nhấp một ngụm cà phê.
Phùng Chi cảm thấy ánh mặt trời dường như đâm thẳng vào mắt cô, đủ mọi màu sắc nhảy nhót trong mắt cô khiến tinh thần người ta loạn theo, Dư Mạn Lệ thấy cô ngây người, thở dài nói: “Có điều bây giờ thì tốt rồi, cô dẫn theo đứa bé quay lại, người có tình cuối cùng sẽ về bên nhau, tôi cũng mừng cho hai người.” Đang nói, thì thấy vú Trương ôm Ni Ni mới tỉnh ngủ từ trên lầu xuống, cô cảm thấy hứng thú, giang hai tay muốn ôm, vú Trương thấy Phùng Chi cũng không có ý ngăn cản, liền cẩn thận đặt Ni Ni vào trong lòng cô ấy. Ni Ni mở to mắt tròn xoe nhìn cô ấy không nhúc nhích một lúc, đột nhiên “Oa” một tiếng khóc to.