Chu Hi Thánh một tay nắm tay nắm trên xe, một tay cầm quyển sách cúi đầu xem, bên cạnh hắn còn có hai người bạn, đang nói chuyện với nhau.
Phùng Chi dự định lặng lẽ đi qua bên cạnh hắn, lúc đến gần, bỗng nhiên hắn nhường ra một khoảng trống đủ cho một người.
Phùng Chi cũng không muốn phất thiện ý của hắn, huống hồ trong xe điện cũng rất đông người, giống như cá mòi đóng hộp vậy, một chân dẫm xuống không phải nền xe cứng nhắc mà là mềm mại, chân người khác.
Thấy có người phụ nữ muốn chiếm chỗ, cô vội vàng chen vào, lại nghiêng đầu cười nói cảm ơn với Chu Hi Thánh, thấy cổ áo hắn đã bạc trắng, bề mặt vải đã bị xù lông do giặt quá nhiều lần.
Phùng Chi muốn từ chối, lại thấy hai người bạn của hắn nhìn qua đây, có vẻ tò mò, nếu như lại đùn đẩy thì có chút khó coi, liền cảm ơn rồi thật cẩn thận bỏ vào trong bao.
“Phim tối đó xem hay sao?” Cô suy nghĩ sau một lúc lâu mới hỏi ra câu, cũng không thể trách cô được, chủ đề chung của cô và hắn chỉ là một tấm vé xem phim.
Chu Hi Thánh không để ý đến cô, nghiêng đầu nói chuyện gì đó với bạn học, giống như không nghe thấy.
Xe điện ngừng lại, giống như cán phải một con chó, người lái xe đang tranh chấp, mơ hồ còn có tiếng khóc của phụ nữ.
Phùng Chi nhìn ra ngoài cửa sổ xe, từng chiếc xe kéo trống không chạy qua, cuối cùng cũng có một vị tiểu thư ngồi lên một chiếc, mái che được kéo lên chắn ánh nắng, mặc bộ sườn xám ngắn tay san hô màu hồng phấn, hai chân khép lại bước lên xe, lộ ra nửa bàn chân đi đôi giày da trắng, cô ấy giơ tay xoa nhẹ thái dương, còn sờ sờ kẹp tóc hình hoa hải đường nạm vàng màu ngọc.