Thường Yến Hành cầm chén trà Bích Loa Xuân, lắc đầu từ chối: “Đó là trò chơi của người trẻ tuổi, cháu đã không còn cái tâm tính đó nữa rồi.”
“Cậu mới có đầu tuổi 30, đang tuổi chính trực tráng niên, đừng có nói tuổi tác ở trước mặt tôi.” Dư Sơn vui vẻ thúc giục: “Mau đi mời Mạn Lệ nhảy một điệu đi! Nếu không con bé lại tưởng tôi quấn lấy chân cậu, lúc về lại tức giận với ông già này!”
Lúc này Thường Yến Hành mới chậm rãi bỏ chén trà xuống, đứng dậy bước lại gần Dư Mạn Lệ, vươn tay ra mời cô ta.
Dư Mạn Lệ nghiêng mắt liếc mắt với hắn, ôm cánh tay trắng muốt ở trước ngực, tỏ vẻ quý nữ kiêu căng đợi hắn nói thêm một câu mời mới chịu đồng ý.
Thường Yến Hành mím môi muốn thu hồi tay, Dư phu nhân nhanh tay lẹ mắt đẩy vai con gái một cái: “Ra vẻ gì chứ! Mau đi đi, đừng làm vướng mắt chúng tôi.”
Dư Mạn Lệ nhận cơ hội vội vàng nắm lấy tay hắn, dẫm lên đôi giày cao gót tinh tế đứng lên, trên mặt còn biểu hiện ra sự tủi thân, rồi lại cam tâm tình nguyện bước theo hắn vào sân nhảy.
Tần Uyển cười nói: “Nhị gia nhà cháu quả thật là sắt đá, không hiểu chút phong tình, không thể nói mấy câu dễ nghe với tiểu thư!”
Dư phu nhân thở dài: “Có cách gì chứ? Mạn Lệ lại thích như thế, mọi chuyện thuận theo con bé, con bé lại muốn làm thiêu thân. Nên là có vị Lục tiên sinh cách vách, là một mối tình si với con bé, coi con bé như Quan Âm Bồ Tát mà cung phụng, chỉ là đến con mắt cũng không chịu liếc một cái, nào có chịu nói lý lẽ chứ!”
Tần Uyển gật đầu: “Nồi nào úp vung nấy, một người nguyện đánh một người nguyện chịu, chính là trời sinh một đôi.”
“Nhờ lời cát ngôn của cháu.” Dư phu nhân nghe được mà mặt mày hớn hở.
Phùng Chi nghe thấy âm nhạc thay đổi bằng khúc nhạc nhẹ nhàng, Thường nhị gia một tay nắm tay Dư Mạn Lệ, một tay ôm eo, chuyển bước xoay quanh, tiến lên lùi lại, từng bước giẫm trên sàn nhà, hắn cao lớn cường tráng, cô ấy mảnh khảnh thướt tha, đều là những người xinh đẹp có phong độ, trai tài gái sắc hết sức chói mắt, mọi người đều sôi nổi nhường lại sân khiêu vũ cho bọn họ, chỉ đứng ở bên cạnh xem bọn họ khiêu vũ.
Một cô hầu gái mới ăn xong khối thịt ba chỉ, đôi môi toàn là dầu mỡ nói: “Xem ra hôm nay hôn sự của tiểu thư chúng ta có thể định ra rồi.”
“Cũng chỉ có Thường gia nhị gia là xứng đôi với tiểu thư nhà chúng ta.” Một người khác nâng má nhìn không chớp mắt hai thân hình đang xoay tròn không ngừng kia.
Thải Nga cũng cười nói chen vào: “Quả thật, ai ai cũng nói, Nhị gia nhà chúng ta và Dư tiểu thư nhà các cô là một đôi trời đất tạo nên.”
Hai người kia giật mình nhìn cô ta một cái, quay đầu sang chỗ khác nói chuyện, tiếng nói cũng cố tình nhỏ lại, Thải Nga tự tìm mất mặt, ngượng ngùng quay sang nói chuyện với Phùng Chi: “Cô làm chuyện tốt nhỉ, nửa cánh tay của anh A Lai bị bỏng nặng.”
Phùng Chi không nghe cô ta nói, chỉ nhìn chằm chằm Thường Yến Hành ôm eo Dư Mạn Lệ nhẹ nhàng khiêu múa, tự nhiên cô thấy tức giận một cách lạ kỳ, trái tim giống như dùng hai tay vắt quần áo vậy, dùng thêm chút lực là có thể vắt ra nước rồi.
Cô chợt bừng tỉnh cô không nên có cảm xúc đáng sợ như vậy, nhưng lại không khống chế được bản thân.
Dục Trinh qua đây kéo cánh tay cô, cười nói: “Chúng ta thường khiêu vũ ở trong trường học chưa từng khiêu vũ ở nơi cao cấp như này, chân tớ ngứa ngáy quá, cậu nhảy cùng tớ đi!” Bởi vì cô đã đính hôn nên cô không thể khiêu vũ cùng các thiếu gia đó.
Phùng Chi cũng không biết mình nghĩ như nào mà lại đồng ý theo cô ấy bước vào sân nhảy, nhạc đổi thành khúc “Dạ lai hương”, Thường Yến Hành dắt tay Dư Mạn Lệ bình tĩnh nhảy điệu Waltz.
Phùng Chi tức đến đau lòng, đơn giản không màng tất cả, nắm tay Dục Trinh đếm nhịp khiêu vũ, lúc đầu hai người còn cứng ngắc lắc lư theo nhạc, lòng bàn tay còn chảy mồ hôi, nhưng được một lúc lại thả lỏng ra rất nhiều.
Bên cạnh có người bắt đầu cười vỗ tay, châu đầu ghé tai chỉ chỉ trỏ trỏ.
Thường Yến Hành nhìn cô mà không hề để lại dấu tích, ánh sáng nhiều màu sắc rực rỡ từ bóng đèn xoay tròn chiếu lên người cô, khuôn mặt cô không phải là màu trắng lãnh đạm nữa, có hồng đào, bạch kim, tím nhạt, xanh sẫm, giống như viên kim cương tỏa ánh sáng lấp lánh, đẹp đến loá mắt, hắn hỉ nộ không biểu hiện ra mặt, vẫn vững vàng từng bước khiêu vũ như cũ, không ai biết được hắn cũng thần hồn điên đảo trong lặng yên.
Phùng Chi xoay người lướt qua Thường Yến Hành, Dục Trinh cười hì hì la hét anh hai còn làm mặt quỷ, Thường Yến Hành nhàn nhạt nói: “Chú ý dưới chân.” Cô ngẩn ra ngay lập tức liền dẫm sai bước chân.
Cô ấy vừa loạn, Phùng Chi cũng loạn theo, cả người lảo đảo một cái, không quan tâm được nhiều, một chân đạp thật mạnh lên bàn chân của hắn, còn cố ý dùng gót giày nghiền nghiền.
“Ai ya! Thật là.” Dư Mạn Lệ có chút buồn bực, cô ta đang dần dần tìm được sự ăn ý lúc trước với Thường Yến Hành, còn muốn thổ lộ tình cảm, lại bị hai con nha đầu học đòi làm sang phá hỏng.
Dục Trinh cô ta không làm gì được nhưng thấy Phùng Chi thân sườn xám vải thôi nhuộm màu xanh thì biết là hầu gái của Thường phủ, nhăn mi, bĩu môi nói: “Sao ngay cả cô hầu nhỏ cũng tới xem náo nhiệt, thật là biết làm trò! Tránh sang một bên đi, đừng chặn đường tôi khiêu vũ.”
Thường Yến Hành cười cười: “Dư Mạn Lệ, cái tính tình ngạo mạn của cô quả thật vẫn như trước.”
Sau khi Phùng Chi dẫm lên chân hắn xong cơn tức cũng giảm đi khá nhiều, vội cúi người xin lỗi, cũng không để ý tới Dục Trinh mà vội vã chạy khỏi sân nhảy, trở về vị trí ngồi lúc ban đầu, đúng lúc phục vụ bưng mâm lại đây, đặt năm sáu con cua đỏ au, dân gian gọi là sắc vàng tháng sáu, còn có mấy đĩa nhỏ xì dầu đen xì xì. Những người khác đã ăn no căng bụng, mắt nhìn thèm thuồng mà lại không ăn được nữa.
Phùng Chi vừa rồi ra một thân mồ hôi, trong lòng lại cao hứng, không nghĩ rằng có thể ăn được món ngon như vậy, làm sao còn để ý tới khách khí, nhón con cua to nhất trong đó để ăn, ăn liên tiếp ba con mới vừa thoả mãn.
Lúc này đầu ngón tay đã dính đầy nước cua, thịt cua cũng dính đầy bàn tay, cô hỏi phục vụ nhà vệ sinh ở đâu, đi theo hướng chỉ của phục vụ, khi đi qua sân nhảy cô liếc nhìn khắp sân nhảy, nên nhảy vẫn còn đang nhảy, Dục Trinh đang ôm Bát tiểu thư nhảy theo nhạc.
Không thấy Thường nhị gia, quay đầu lại nhìn, bên bàn đàn ông chỉ có Dư Sơn đang ngồi đọc báo, bên bàn phụ nữ Dư Mạn Lệ vẫn đang ngồi.
Bên cạnh sân nhảy có một gian phòng, cô đang lắc lư đi ngang qua trước cửa, cánh cửa kia đột nhiên mở vào bên trong, một cánh tay to vươn ra nắm lấy cánh tay cô dùng sức lôi vào.
Phùng Chi bị dọa mất đi nửa cái mạng, thiếu chút là hét ầm lên, lại bị một bàn tay bịt kín miệng, trong lúc giãy giụa thì ngã vào vòng ôm của hắn.
Bỗng nhiên phát hiện ra vòng ôm rất quen thuộc.
Là Thường nhị gia giả thần giả quỷ, cô thở phào nhẹ nhõm lại hẹp hòi mà cắn lòng bàn tay hắn.