Ban đêm bàng bạc, ánh trăng giống như hạt gạo đã lột vỏ bên ngoài, trong trắng còn pha một chút vàng nhạt.
Người trông cửa nghe thấy tiếng lốp xe ma xát với mặt đất vội vàng ra mở cổng, Hoàng Phượng Minh xuống xe trước, cũng không thèm quay đầu lại mà bước thẳng vào trong, Nguyệt Mai lặng lẽ theo ở phía sau, bả vai khẽ nghiêng nghiêng, là do gót giầy nhỏ bị những viên sỏi trên đường đi trong vườn làm trật gót, mắt cá chân đau như bị kim châm, cô la hét với bóng lưng phía trước: “Phượng Minh, Phượng Minh, chân em đau, mau đỡ em.”
Hoàng Phượng Minh như bị điếc, gần đến sảnh trước đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn cô, giọng nói lộ rõ sự chán ghét nói: “Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, nhốt bà mẹ điên khùng của cô vào, đừng để ban đêm chạy ra dọa người, coi lời nói của tôi là thả rắm sao?”
Lúc này Nguyệt Mai mới thấy mẹ cô ngồi trên ghế ở hành lang trước cửa, ngơ ngác nhìn trăng, nghe thấy động tĩnh thì nhìn về phía bọn họ, cười tủm tỉm lên tiếng: “Vú Trần, cô gia và Nguyệt Mai về rồi!”
Vú Trần đang lau bàn nghe có tiếng gọi vội chạy qua mở cửa, Hoàng Phượng Minh sa sầm nét mặt trút giận sang vú Trần: “Ai dạy bà ta gọi tôi là cô gia? Cái loại hàng nát cũng xứng!”
“Anh nói cái gì? Anh thử nói lại một lần xem?” Nguyệt Mai cho rằng mình nghe lầm.
Hoàng Phượng Minh lạnh lùng liếc cô một cái: “Tôi nói mẹ cô là cái loại hàng nát!” Lại quay đầu nhìn vú Trần, không kiên nhẫn nói: “Chuẩn bị nước ấm cho tôi!” Rồi bước thẳng lên lầu.
Nguyệt Mai tức giận mặt mũi trắng bệch, cả người giận đến run lên, có người bước qua đỡ cô, nhìn sang hóa ra là mẹ cô, cô gần như rơi lệ lại nhịn xuống cắn răng nói: “Buổi tối mẹ không ở trong phòng chạy loạn ra đây gọi lung tung làm gì, mau trở về phòng ngủ đi.” Hất tay của bà ra, khập khiễng bước vào trong phòng, ném túi xách, đá rớt giày xuống, ngồi cuộn vào sô pha, dùng tay xoa xoa mắt cá chân, nức nở nghẹn ngào, nghe thấy tiếng vú Trần bước xuống lầu, vội dùng khăn lau mắt, bảo bà ấy đi lấy dầu nóng.
Qua nửa phút vú Trần mới tìm được dầu nóng, Nguyệt Mai nhận lấy xoa lên mắt cá chân, vừa xoa bóp vừa dặn dò: “Ngày mai bà gọi người phá bộ bàn ghế dưới hành lang đi.”
Vú Trần giật mình: “Phu nhân thích nhất ngồi chỗ đó phơi nắng ngắm trăng…” Còn chưa nói xong thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, bà ấy vội đi nghe điện, lại che ống nghe bĩu môi nói với Nguyệt Mai: “Là phụ nữ! Tìm ông chủ Hoàng!”
Nguyệt Mai cười lạnh nói: “Nói với tôi làm gì, bà gọi anh ta tới mà nghe!”
Hoàng Phượng Minh ở trên lầu nghe thấy chuông điện thoại, tự mình xuống lầu, vú Trần vội nói: “Lão gia, điện thoại của ngài.”
Nguyệt Mai làm tổ trên sô pha cúi đầu không lên tiếng, cũng dựng lỗ tai lên nghe anh ta nói: “Ồ, là Hỉ Phượng à… Ừ, Tào đại gia muốn bao toàn sảnh? Đó là thủ đoạn mà ông ta hay sử dụng để lừa, em phải để ý… Đừng vội, tôi tới tiếp khách, ông ta sẽ không dám làm loạn…. Ngoan nhé….” Anh ta đè thấp giọng nói xuống, thường thường cười khúc khích hai tiếng.
Hoàng Phượng Minh cười nhếch mép nói: “Không phải cô đều nghe thấy rồi sao?”
Nguyệt Mai biến sắc, ném lọ dầu nóng vào người anh ta: “Hóa ra tin đồn là thật, anh muốn nâng đỡ con điếm Hỉ Phượng kia! Tôi còn chưa hết thời đâu, anh dám đối với tôi như vậy!”
Hoàng Phượng Minh dừng chân, rốt cuộc cũng xoay người lại, tóc của anh ta được vuốt ngược ra sau, lộ ra cái trán to rộng, mùi hương dầu hoa quế vuốt tóc còn thoang thoảng.
Anh ta dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn cô, bỗng nhiên lại trở nên ôn nhu, cười nói: “Anh cũng muốn đối xử với em thật tốt! Chỉ cần em đồng ý với yêu cầu của Vương Kim Long, sau này cái gì anh cũng nghe em, không phải em muốn kết hôn sao? Anh đồng ý với em! Em muốn vàng bạc châu báu sao? Cho em hết! Em ghét Hỉ Phượng sao? Tùy em xử lý cô ta! Vợ chồng chúng tuy hai mà một, nhưng em chỉ thiên vị bạn tốt của em, đẩy anh vào tuyệt lộ thì cũng đừng trách anh vô tình vô nghĩa! Tự em nghĩ cho kỹ đi!”
Anh ta nói xong rồi đi thẳng.
Nguyệt Mai ngơ ngác ngồi thật lâu, vú Trần tới hỏi muốn chuẩn bị nước rửa mặt không, cô cũng không trả lời lại, chỉ bảo bà ấy tắt cái đèn treo chết tiệt kia đi, quá chói mắt.
Căn phòng chìm trong bóng tối cũng không hẳn là tối đen như mực, ánh trăng xuyên qua cửa kính chiếu vào, phảng phất nổi lên một làn sương mù mênh mông, lặng lẽ mà bay lửng lơ khắp cả gian phòng, cuối cùng bao phủ khắp người cô, khuôn mặt, ánh mắt.
Sau khi xoa dầu nóng, mắt cá chân cô lại không cảm giác thấy đau nữa lại thấy nóng rát, đồng hồ quả lắc đột nhiên vang lên, trong bóng đêm yên tĩnh khiến cô giật mình.
Đã 12 giờ, cô không hề buồn ngủ chút nào, hôm nay Vương Kim Long bày ra chính là một bàn Hồng Môn Yến, vừa đe dọa vừa dụ dỗ cô và Hoàng Phượng Minh, chỉ vì có được A Chi.
Nguyệt Mai giơ tay sờ sờ gương mặt mình, Vương Kim Long tại đây, tại cái sô pha này đã ra lệnh cho thuộc hạ của ông ta đánh cô rất tàn nhẫn, lại chảy dãi ba thước với A Chi. Cô vốn cho rằng Vương Kim Long là thủ lĩnh của Thanh Vân bang đều nói trước quên sau, dạng đàn bà nào mà ông ta chưa từng gặp qua, chưa từng chơi qua, sao có thể nhớ mãi không quên A Chi.
A Chi, A Chi, thật không hiểu đây là phúc khí hay là tai hoạ nữa.
Nếu như theo ý Vương Kim Long, cô vẫn sẽ là ca nữ chúng tinh phủng nguyệt nhất Bến Thượng Hải này, Hoàng Phượng Minh sẽ cưới cô, cũng không thể xỉ nhục mẹ cô, cô sẽ chỉnh chết con điếm thối tha Hỉ Phượng kia.
Thật ra cô cũng đã chết tâm với Hoàng Phượng Minh rồi, nhưng anh ta có tiền có địa vị có Đại Thế Giới, đầu óc linh hoạt, vòng xã giao rộng rãi, có thể mang cô làm quen với những quan lớn, bám lên được nhà phú hào, không nói tới chuyện tình cảm, anh ta cũng là sự lựa chọn tốt nhất của cô.
Bây giờ cô đã không phải là Nguyệt Mai chạy ra từ Hoa Yên Quán chỉ vì sinh tồn mà đấu tranh nữa, cô bị bàn tay vô hình đẩy về phía trước, phía trước cho dù là đường bằng hay vực thẳm cô đã không còn đường rút lui.
Bàn tay kia chính là danh lợi.
A Chi tuyệt đối không thể tưởng tượng được, cô sẽ đánh chủ ý lên người cô ấy!
Các cô chính là chị em tốt từ nhỏ lớn lên!
Ngoài cửa sổ gió bắt đầu nổi lên, có bóng người như quỷ hồn thoảng qua, không thấy rõ là ai, cô cũng không muốn nhìn, chỉ đơn giản khép hai tròng mắt lại, bỗng nhiên “Pằng” một tiếng vang lên, thình lình cô mở mắt ra, là một chậu hoa lan trên hành lang không biết làm sao lại rơi xuống.
Nguyệt Mai bỗng nhiên bừng tỉnh, mồ hôi trên trán ứa ra chảy xuống đến bên tóc mai, sao cô có thể đối xử với A Chi như vậy! Lúc cô lâm vào tuyệt cảnh cô ấy đã dốc hết túi mà tương trợ cô, mà hôm nay cô lại muốn đẩy cô ấy vào đầm rồng hang hổ.
Cô thật là đứa vong ân phụ nghĩa, quả thực là đã thối nát đến tận gốc rồi.