Nguyệt Mai hạ quyết tâm, sai người hầu chuẩn bị xe, thay một bộ sườn xám màu xanh trứng muối, tô son điểm phấn xong, vung tay xuống lầu, đúng lúc thấy vú Trần cầm hộp đồ ăn lên đưa cơm chiều cho Phùng Chi, mở miệng nói: “Bà nhanh lên rồi theo tôi ra ngoài.”
Cô đứng chờ trước cửa, Tào thị bưng bát mì lại đây: “A Mai ăn sinh nhật, ăn mì trường thọ!” Nguyệt Mai lúc này làm gì có tâm tư ăn mì, muốn nhận lấy cái bát ăn hai miếng cho có lệ, nhíu mày bĩu môi: “Mẹ thật là, ăn sinh nhật sao không chiên lấy quả trứng, mỗi mì không ăn làm sao được!” Thấy vú Trần đang bước xuống lầu, cầm bát mì đưa vào trong tay Tào thị: “Mẹ đi chiên thêm hai quả trứng đi, rồi con ăn!” Tào thị đáp ứng quay người đi phòng bếp.
Nguyệt Mai giục vú Trần: “Nhanh lên nhanh lên, chút nữa bà ấy lại tới làm phiền.” Nói xong cũng không đợi bà ta, vội vàng đi về phía cổng, vú Trần nhìn vết dầu mỡ trước vạt áo, chạy vội vào phòng thay một cái áo ngắn bằng vải thô màu xanh, vừa mới cài xong nút thắt, liền nghe thấy tiếng còi ô tô không kiên nhẫn mà kêu lên inh ỏi, cuống quít nên quên mất cả lộn lại túi áo, chạy vội ra ngoài.
Trong nhà khôi phục lại sự yên tĩnh, đèn chùm không mở chỉ mở đèn tường, nên ánh sáng vàng ám trải khắp căn phòng rộng lớn, đồng hồ quả lắc tíc tắc tíc tắc lắc lư.
Tào thị bưng bát mì đến đại sảnh, trên mặt đặt hai quả trứng gà chiên, bà nhìn khắp một vòng không thấy ai, liền nhìn lên trên gác, lên được một nửa bà lại không dám bước lên trên, nhẹ nhàng gọi hai tiếng: “A Mai, A Mai.” Hoàng Phượng Minh ghét bà không sạch sẽ, Nguyệt Mai và vú Trần đã dặn dò mấy trăm lần không cho phép bà lên lầu. Đợi một lát, không ai trả lời, lại mơ hồ nghe thấy có người đang khóc than.
Tào thị lại nhớ tới ngày xưa ở Hoa Yên quán, Nguyệt Mai bị tên khách quen ấn trên bàn ăn hiếp bức, con bé sợ tới mức oa oa khóc lớn kêu cứu mạng, sắc mặt bà trở nên trắng bệch, ném xuống bát mì bất chấp mà chạy lên: “A Mai, A Mai, con ở đâu? Mẹ tới cứu con!” Trước kia bà cũng đã từng đến phòng Nguyệt Mai nên vẫn còn nhớ rõ, đến gần cửa thì nôn nóng đập vào cánh cửa.
Phùng Chi lau khô nước mắt, còn có chút ngẩn ngơ, Nguyệt Mai và vú Trần mới đi khỏi, sao Tào thị tại lên đây nổi điên, cô đang nghĩ thì nghe thấy tiếng đập cửa mạnh mẽ: “A Mai? Con ở bên trong sao?”
Trong lòng Phùng Chi vừa động, cô nhào qua gõ vào ván cửa: “Mẹ, mẹ.. cứu con!” Giọng nói của cô vốn không hề giống với Nguyệt Mai, vì trước đó đã gào thét và khóc lóc trong thời gian dài mà trở nên khàn khàn, Tào thị dùng sức vặn cửa, làm thế nào cũng không mở được, khẩn trương đến nỗi không biết làm gì, Phùng Chi nói: “Mẹ, mẹ tới phòng vú Trần tìm chìa khóa, nếu không tìm thấy, thì tìm lấy một cái rìu, nhưng phải cẩn thận không để người khác nhìn thấy! Nếu không con sẽ bị mất mạng!” Nói xong thì khóc lên: “Mẹ, mẹ nhất định phải tới nhanh nha!”
Tào thị “ừ ừ” đáp ứng, lòng nóng như lửa đốt chạy xuống lầu, đạp phải chỗ mì sợi bà vừa làm đổ, trượt chân ngã từ cầu thang lăn xuống dưới, mắt cá chân bị trật đâu đến đổ mồ hôi.
Vú Trần là người hầu thân cận, có phòng riêng ở trong một góc phòng khách để dễ nghe điện thoại, điện thoại của Hoàng Phượng Minh và Nguyệt Mai rất nhiều, đa phần đều là hẹn đi chơi.
Bà khập khiễng đẩy cửa vào phòng, đồ đạc trong phòng khá đơn giản, chỉ có giường đơn và một tủ quần áo thấp, tìm một vòng cũng không thấy chìa khóa đâu, bỗng nhiên thấy áo ngắn của vú Trần thay ra, tùy tiện vắt trên giá treo gần giường.
Lúc này Phùng Chi như kiến bò trên chảo, đi đi lại lại ở trong phòng, cảm thấy cứ như vậy sẽ ảnh hưởng tới thính giác của cô, lập tức đứng yên không dám nhúc nhích, cô có một loại dự cảm mãnh liệt, chỉ sợ đây là cơ hội duy nhất để cô có thể chạy thoát.
Ngày hè nóng bức, quạt điện kêu ong ong, cô tắt đi, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hội nhưng mà lại lạnh buốt, toàn thân gân cốt đều đang căng ra, hàm răng không ngừng run lên, cô chỉ có thể cắn chặt răng siết chặt cơ thể, cả người cô bắt đầu trở nên tê dại. Cô nghe thấy có tiếng ô tô chạy, chẳng lẽ Nguyệt Mai quay về? Dọa trái tim cô như muốn ngừng đập, cô chạy vội tới trước cửa sổ, nhờ ánh đèn dưới mái hiên nhìn ra bên ngoài, chỉ có người gác cửa ngồi xổm trên nền xi măng, mở vòi nước giặt đồ, hai cánh cổng được khép chặt, không hề có ô tô tiến vào.
Cô thở dài nhẹ nhõm ra, lại nôn nóng nghĩ lâu như thế sao Tào thị còn chưa tới, cảm giác chờ đợi quả thực thật đáng sợ, còn khó chịu hơn với cái chết. Làm sao cô có thể gởi gắm hy vọng vào một người phụ nữ đã không còn minh mẫn nữa, có lẽ vừa quay đầu bà ấy đã quên chuyện này rồi, bà ấy làm sao biết phải đến đâu để tìm chìa khóa, đi đâu để tìm rìu chứ!
Cô đúng là có bệnh thì vái bốn phương!
Thường Nhị gia ở đâu chứ, câu chuyện lừa đảo của Nguyệt Mai có thể lừa mẹ cô quay về quê cũ, có thể khiến Thường Nhị gia không hề quay lại nơi đây thêm lần nữa…. Phùng Chi vẫn luôn tin tưởng Thường Yến Hành rất yêu cô, sẽ không rời không bỏ cô, cái loại báo chí này không làm cô dao động, nhưng bây giờ cô lại có chút hoảng hốt, thiệp mời của Phùng Dục Trinh và Lâm Thanh Hiên cô cũng tận mắt nhìn thấy, có thể thấy được trên báo cũng không phải là bịa chuyện, vậy lễ đính hôn của Thường Nhị gia và Dư Mạn Lệ cũng là thật, rốt cuộc mẹ cô cũng đi rồi, cô lại không có tin tức, Thường Nhị gia cũng không còn lý do để chờ cô, bọn họ đính hôn cũng là đương nhiên, rốt cuộc bọn họ cũng đã từng yêu nhau cũng không khó để nối lại tình xưa.
Trong tim Phùng Chi giống bị kim đâm từng chút một, đau đến mức co siết lại, cô dùng tay vỗ về vùng bụng, nước mắt không khỏi rơi xuống.
Đúng lúc này, cô nghe thấy tiếng gõ cửa, cô còn tưởng rằng cô bị ảo giác, cho đến khi tiếng chìa khóa tra vào ổ khóa còn có tiếng chìa khóa xoay loạn vang lên, còn có tiếng của Tào thị gọi: “A Mai, A Mai, mẹ tới cứu con đây.”
Phùng Chi chạy vội tới trước cửa, hướng dẫn cho bà ấy phải mở như thế nào, quay sang trái hai vòng, quay sang phải một vòng, lại dùng sức đẩy vào trong một cái.
Cuối cùng cô cũng nghe thấy tiếng mở cửa quen thuộc, cánh cửa vừa mở ra được một khe hở, ánh đèn hành lang giống như rất nhiều con muỗi nhỏ lao vào mặt cô, kèm theo là một luồng nhiệt xông thẳng vào.
Phùng Chi đã sớm tắt đèn trong phòng, đợi đến khi cánh cửa mở được một nửa, lộ ra bóng hình gầy gò của Tào thị, cô duỗi tay dùng hết sức lực đẩy bà ấy sang bên cạnh rồi một đường chạy thẳng vầ phía cầu thang, phía sau dường như có tiếng té ngã rất mạnh nhưng cô không thể quan tâm nhiều như vậy được nữa.
Cổng lớn có người canh gác không thể đi, cô suy nghĩ, phòng bếp của những biệt thự kiểu tây như này đều sẽ có cửa sau thông với đường phố, lúc sáng sớm đều có xe lớn đi ngang qua thu gom nước gạo và thức ăn thừa, tiện cho việc bê ra ngoài để đổ, cũng không thể đi dưới hành lang sợ ai đó bắt được, chỉ dám khom lưng chui qua dưới tàng cây và bụi hoa, có tiếng cú đêm, tiếng côn trùng, không biết cây nào cành lá có gai nhọn xượt qua cánh tay cô, cơn đau ập đến có lẽ cũng đã chảy máu rồi nhưng cô không để tâm đến.
Trong phòng bếp sáng đèn, lại không có một bóng người, xung quanh tràn ngập mùi dầu mỡ mắm muối, ở đây đầu bếp làm xong cơm chiều đều tự về nhà của mình, cô nhìn thoáng qua một bộ quần áo bằng vải thô sạch sẽ đặt trên ghế, vội cầm lấy đắp lên cánh tay bị thương, cô tìm thấy cửa sau vội vàng rút then cài cửa làm nó kêu lên loảng xoảng.
Cô thấy cột đèn đường chiếu sáng trong bóng đêm, có một chiếc ô tô nhả khói chạy qua trước mặt, chỗ này chỉ có đèn đường và cây ngô đồng, không có người đi đường, phía trước là ngã tư đường, có thể thấy mấy chiếc xe kéo đang mời chào khách vãng lai.
Cuối cùng cô cũng trốn thoát!