Trong mắt Uyển Phương, Phùng Chi thu hút nhất chính là nước da của cô ấy, không giống với bạch mỹ nhân, cũng không phải sắc trắng như gốm sứ, cũng không giống như ngọc trai, à, giống cánh hoa sơn chi mới nở vừa no đủ vừa đầy sức sồng, khiến cho lòng người chộn rộn, muốn ngón tay véo ra dấu ấn, hoặc muốn để sát mũi vào ngửi một lần, lúc này, cô ấy sẽ dùng đôi con người đen nhánh ánh nước trừng lui người.
Mà Nguyệt Mai đẹp giống như miếng sườn heo chua ngọt mới ra nồi, được bảo mẫu lấy đôi đũa kẹp từng khối vào đĩa, lại rưới thêm một muỗng dấm đường, béo ngậy tỏa sáng, bảo mẫu nhất định là người Tô Châu, đường luôn nhiều hơn dấm, khẩu vị thiên về ngọt, chỉ dư lại một tia chua chua, cuối cùng rắc chút mè trắng, xương gò má của Nguyệt Mai điểm chút tàn nhang đáng yêu.
Uyển Phương nói: “Hai người trang điểm một phen, còn khá hơn so với mấy cô kia.”
Phùng Chi cười cười, không nói tiếp, Uyển Phương là do Nguyệt Mai dẫn đến, cô cũng chỉ gặp qua vài lần, không quá quen biết, Nguyệt Mai giới thiệu dăm ba câu, gánh hát Song Quế ký khế ước một năm với Đại Thế Giới, Uyển Phương ở gánh hát làm học đồ, rất cơ khổ.
Nguyệt Mai ăn xong hoành thánh, Uyển Phương nhận chén uống canh, chép chép miệng khen ngợi: “Hương vị sao ngon như thế?”
Nguyệt Mai đầy mặt vui vẻ: “Vừa trơn vừa mềm.” Có chút sợ móng tay mới cắt cào vào sợ chỉ, thật cẩn thận vuốt ve trong tay, nhìn mắt trên chân cô, lại đánh giá: “Mới mua giày sao? Màu đen khó nhìn.” Lại thêm một câu: “Tiền ở đâu ra? Nhị lão gia cho?”
Phùng Chi gật đầu, nghĩ đến cũng không sai, cô trả lại đôi giày da, mua đôi giày vải mới cùng bốn đôi tất chân, còn dư tiền.
Cô làm sao có thể đi đôi giày da quý như vậy chứ, lai lịch không rõ sẽ khiến người khác ngờ vực, có nhảy vào Hoàng Hà cũng không giải thích rõ được, cô nhấp miệng cười nói: “Màu đen dễ đi, không sợ bị cũ.”
Giày trắng tuy đẹp lại không bền, đánh rửa hay để lại dấu vết, giống như A Lai hàm răng luôn có vết ố vàng.
Một nhân viên mặc cẩm y hoa phục chạy từ cửa xoay tròn ra, nhìn khắp nơi xung quanh, năm sáu thiếu niên bộ dạng nghèo khó cơ linh xúm lại: “Gia, muốn mua thức ăn sao, ngài không cần đi, chúng ta thay ngài chạy chân, đi nhanh về nhanh không chậm trễ!”
“Tớ đi kiếm thêm chút tiền. Hai người chờ nhé.” Uyển Phương đứng lên vỗ vỗ quần dính tro bụi, chạy nhanh tới mạnh mẽ đẩy vai các thiếu niên ra, chen vào trước mặt người nhân viên kia lớn tiếng gào: “A Xương gia, đừng quên tôi chứ.”
Nhân viên gọi là A Xương kia lui về sau hai bước, nhìn kỹ là hắn mới nhếch miệng cười mắng: “Tiểu tử này từ nơi nào chui ra dọa ta nhảy dựng. Kim Bảo cô nương gọi đơn của Đạo Hương Thôn, đậu tương cách thủy, thịt bò ngũ vị, ngó sen nhồi gạo nếp, nửa con vịt luộc thêm mề mịt sốt tương, năm món mỗi món một đĩa.” Hắn khoa tay múa chân mô tả cái đĩa lớn nhỏ, lại từ túi móc ra năm tờ tiền lại lấy lại một tờ.