Thường Yến Hành cáo từ với Dư Sơn: “Ngày mai cháu phải lên Bắc Kinh, còn có chút việc cần phải dặn dò cấp dưới làm, xin phép về trước, lần khác sẽ mời đáp lễ.”
Dư Sơn nhíu mày hỏi: “Chuyện của Thanh Vân bang sao?”
Thường Yến Hành trả lời: “Bây giờ bọn họ là lớn nhất đã bắt đầu lộng hành, mở sòng bạc kỹ viện, bắt cóc tống tiền, trộm buôn lậu ma túy, phân chia tang vật, không từ một chuyện ác nào mà không làm. Rất nhiều lần vi phạm vào uy quyền của chính phủ, chắn giữ bến tàu muốn khống chế vận tải đường thuỷ, cháu cũng phải chuẩn bị đầy đủ, mới có thể lấy bất biến ứng vạn biến.”
Dư Sơn lại hỏi: “Phải chuẩn bị như nào?”
Thường Yến Hành lại không nói, chỉ nhẹ nhàng bâng quơ: “Vẫn còn là suy nghĩ thôi, cần phải bàn bạc kỹ hơn.”
Dư Sơn biết trong lòng hắn có điều kiêng dè, vuốt râu cười: “Lại nói trong bằng đấy anh em nhà cháu, cũng chỉ có cháu giống ba cháu nhất, tài năng mưu trí khiến người khác thán phục.”
Thường Yến Hành khiêm tốn nói: “Dư tiên sinh lời này quá khen rồi, làm cháu không dám nhận.”
Hai người bọn họ ở đó lá mặt lá trái, đại gia tứ gia và ngũ gia cũng sôi nổi qua đó cáo từ, bàn phụ nữ càng không cần phải nói, Dư phu nhân càng nhìn Thường Yến Hành càng cảm thấy là con rể tốt nhất, nhất định phải xã giao thật tốt: “Mạn Lệ tính tình bướng bỉnh, hay làm cao, nhưng mà cũng phải trách cô đã chiều con bé thành như vậy, nhưng mà con bé chỉ là khẩu xà tâm phật, chỉ cần tốt với con bé, chắc chắn con bé sẽ báo đáp một tấm chân tình, thật ra cũng không cần cô phải nói nhiều, lúc trước cũng từng chung đụng rồi cũng hiểu rõ ngọn ngành, có bao nhiêu hiểu lầm không giải được? Bây giờ trai chưa cưới nữ chưa gả, không ngại thì lại thử xem xét?” Lời nói đều có ý khẩn cầu, Dư Mạn Lệ cúi đầu không nói lời nào, người cao ngạo như vậy cũng làm điệu bộ thấp, nhu nhược đáng thương.
Thường Yến Hành không tiện ở trước mặt mọi người mà phất hết mặt mũi của họ, cũng không thích kiểu ép người như vậy chỉ nhàn nhạt cười cười, tùy ý nói hai câu cho có lệ, quay người bước ra khỏi đại sảnh.
Dư phu nhân đúng lúc thấy hai vết vàng dấu tay bên hông hắn, bởi vì áo dài mà màu trắng xám lại càng thêm bắt mắt, khẽ véo cánh tay Mạn Lệ: “Nhìn xem con làm chuyện tốt gì!”
Mạn Lệ cũng nhìn thấy, gương mặt đỏ bừng nhỏ giọng kêu oan: “Trách con làm gì? Cũng không phải con làm!”
Dư phu nhân lườm cô một cái: “Mẹ vẫn luôn nhìn chằm chằm cậu ta, cũng chỉ khiêu vũ với con, không phải con thì là ai chứ, là mẹ sao!”
“Mẹ thật là hồ đồ!” Mạn Lệ tức giận đi đến trước mặt Dư Sơn tố khổ, Tần Uyển nhìn hết vào trong mắt, vội bước lên giảng hòa cười nói: “Ăn tiệc xong, luôn có chút nước canh, dầu mỡ là không thể tránh khỏi, nói không chừng không phải là Mạn Lệ mà do chính chú ấy tự làm dính lên cũng có khả năng.”
Dư phu nhân thở dài: “Cô đây là hoàng đế chưa vội thái giám đã vội, không chuyện gì làm cô bớt lo cả. Thường phu nhân cố gắng giúp Mạn Lệ nói vài điều hay trước mặt Yến Hành, qua hai ngày nữa rảnh rỗi cô lại tới phủ chào hỏi lão phu nhân…”
Bà ấy là một vị phu nhân truyền thống với những tư tưởng cũ, tuy bề ngoài khoác thêm gia đình kiểu mới, mắt lạnh nhìn con cái tự do sinh hoạt, cũng phải chịu đựng giai đoạn sầu lo hoàng kim khi con cái không chịu kết hôn.
Bên ngoài ồn ào, Phùng Chi vẫn không biết gì, cô vẫn còn phát ngốc ở trong phòng, lẩm nhẩm nghiền ngẫm mấy câu nói của Thường Yến Hành, đã có thể đọc làu làu rồi.
Đơn giản chính là giao dịch tiền sắc chấm dứt, bởi vì tình yêu nam nữ cho nên sẽ kết giao một lần nữa, giữa Chu Hi Thánh và Nhị gia cô phải lựa chọn một trong hai, nếu như chọn Nhị gia, buổi tối liền đến biệt thự của hắn.
Phùng Chi nâng hai má thầm nghĩ, tình yêu nam nữ, ý của Nhị gia là thích cô sao? Hắn thích cô từ lúc nào? Tại sao hắn lại thích cô!
Nhân trung long phượng như hắn tại sao lại thích một đứa con gái chưa lớn như cô? Chẳng lẽ là trêu đùa cô thôi? Vậy nhất định cô sẽ hận hắn cả đời.
Còn Chu Hi Thánh, chuyện này can hệ gì tới Chu Hi Thánh, tại sao phải chọn giữa hai người bọn họ?
Cô bỗng nhiên hiểu ra, vì sao mấy ngày gần đây thái độ của Nhị gia với cô lại lãnh đạm như vậy, vì sao không muốn gặp cô, hóa ra là vì Chu Hi Thánh, hắn mới hiểu lầm.
Hắn thấy hai người bọn cô thường đi chung, cùng nhau xem phim, hơn nữa lại bắt gặp bọn cô cùng nhau ăn mì ở quán ăn.
Hắn cho rằng cô lả lơi ong bướm như vậy sao, dễ dàng có thể thích những người khác, cô mới không phải người như vậy đâu.
Phùng Chi càng nghĩ càng giận, cô đi tới cửa trước, đúng lúc thấy Thường Yến Hành ra khỏi khách sạn, đi đến bên cạnh một chiếc ô tô màu đen đỗ ở ven đường, bên cạnh là sông Hoàng Phố gió thổi có chút mạnh, làm vạt áo hắn nhẹ nhàng bay lên lại hạ xuống.
Tùy tùng Phúc An mở cửa xe, hắn cúi người ngồi vào, rồi lại đột nhiên ngửa đầu nhìn về phía cô.
Phùng Chi bị dọa mà trốn sau tấm màn nhung, nhưng cô lại ngẩn ra cao và xa như vậy, hắn làm sao có thể nhìn thấy cô chứ, lại thò đầu ra nhìn, người và xe đều đã không thấy đâu.
Quay về Thường phủ đã là ba giờ chiều, Phùng Chi lên gác mái thay quần áo thành bộ sườn xám kẻ ô vuông cũ, ngồi trên ghế xuất thần một lát, mới cắn môi đi xuống cầu thang đi về hướng phòng bếp, bởi vì hôm nay ông bà chủ đều ra ngoài ăn tiệc nên các bà vú hiếm khi được nhàn rỗi, cũng không hiểu trốn đến chỗ nào chơi rồi, Phùng thị đang dùng lửa dư trong bếp để nướng ngô, thấy cô bước vào, vội hỏi: “Được tiền thưởng không?”
Phùng Chi không nói gì, đưa cho bà ấy cả gói khăn bọc tiền.
Phùng thị đếm đếm số tiền trong chiếc khăn, bĩu môi nói: “Cái gì mà quan lớn chứ, càng nhiều tiền lại càng tham tiền.” Thấy cô mở tủ tìm kiếm, bà lại hỏi: “Mày làm gì đấy?”
“Nhị gia muốn ăn hoành thánh nhân thịt.”
Phùng thị ngẩn người, bà ta vẫn luôn bàng quan với mối quan hệ này, cũng biết rất lâu rồi Phùng Chi chưa từng đến chỗ nhị gia, bà ta còn cho rằng đã chấm dứt rồi, hóa ra vẫn còn tiếp tục.
Vội vàng đứng lên: “Để mẹ tìm cho, Nhị gia có nói muốn ăn thịt tươi hay thịt chay không?”
“Quên hỏi rồi.” Phùng Chi không chút để ý nói: “Tùy thôi!”
Phùng thị muốn nói gì lại nghe thấy tiếng của một cô bé hầu gái thò đầu vào nói: “Lão phu nhân muốn ăn chè hạnh nhân, bà đã hầm xong chưa? Nhanh sai người bưng lên đi, đừng để chậm trễ.”
“Cô không thể bưng lên sao?” Phùng thị hô to: “Tôi làm sao có thể sai được ai chứ?”
Cô hầu gái nhỏ vội nói: “Đó là chuyện của vú Phùng liên quan gì tới tôi chứ.” Nói xong liền chạy nhanh như chớp.
Phùng thị hận đến nghiến răng mắng chửi.
Phùng Chi bưng một khay vuông sơn đen đựng bát chè hạnh nhân vào phòng lão phu nhân, mợ cả Tần Uyển và Dục Trinh đều ngồi ở ghế dưới giường.
Nghe thấy Tần Uyển cười nói: “Xuất ngoại lưu học thì như thế nào chứ, có thể bò lên đến đỉnh thì như thế nào chứ, đơn giản mà nói Dư tiểu thư mà xuất chúng như vậy chỉ là lớn tuổi, còn không phải vì gả chồng mà phát sầu. Nhìn Dư phu nhân hận không thể liếm gót chân nhị gia.”
Lại nói: “Cô năm, em cũng đọc sách nhiều rồi, không ngại rèn sắt khi còn nóng, thương nghị với Lâm gia xử lý luôn hôn sự của em.”
Sắc mặt Dục Trinh thay đổi: “Sao chị lại nói tới em, em mới bao nhiêu tuổi, sao phải vội vã gả đi chứ?!” Xưa nay cô đã ghét bà chị dâu này, quá nham hiểm.
Tần Uyển cười rộ lên: “Gả sớm một chút mới tốt, nếu không lại giống như hai mẹ con Dư phu nhân, kéo tới kéo lui lại thành thù, em nói xem lo lắng biết bao nhiêu!”