Trời hiếm khi được một trận mưa thời tiết cũng trở nên hơi lạnh, những giọt nước rơi xuống đất tí tách, nặng nề mà ngắn ngủi, cô vội vàng mở dù, ngẩng đầu nhìn trời, hóa ra là giọt gianh ở mái hiên rơi xuống.
Gác chuông nhà thờ Mộc Ân ẩn hiện trong làn sương mù, chỉ có đỉnh nhọn là lộ ra ngoài màn sương, tiếng chuông đúng giờ trầm vang lên, một tốp bồ câu bay qua, giống như tuyết rơi trên núi Phú Sĩ miêu tả trong sách.
Phùng Chi bỗng nhiên rất muốn gặp Thường Yến Hành, bắt đầu từ chuyện xảy ra lúc đó, lúc đó cô không sợ, nhưng bây giờ trong lòng tràn đầy cảm giác sợ hãi.
Bấm đầu ngón tay tính toán mới phát hiện ra đã mấy ngày rồi bọn họ chưa từng gặp mặt, cô đã sớm thành thói quen bị hắn gọi đến, rất ít khi chủ động đi tìm hắn.
Cô vẫn luôn cho rằng thân phận của cô cách quá xa Thường nhị gia, vả lại cũng chỉ là một đoạn giao dịch sắc tiền cảm tình chung quy cũng sẽ không được bền lâu.
Trong quyển sách Chu Hi Thánh cho cô mượn có một câu: Reason hold the REINS and sitting, don’t let your emotional to put her into a hole.
( Lấy lý trí giữ chặt dây cương và ngồi vững, đừng để cảm xúc của bạn đẩy chính bạn vào tình huống khó xử/xuống hố)
Phùng Chi cảm thấy câu đó cực kỳ giống cô!
Lòng đường giờ đã thành sông, từng chiếc ô tô chạy qua bên người đều thành xe phun nước, giống như mũi tên bắn về phía khách qua đường trên lối đi bộ, tiếng thét chói tai tiếng mắng chửi vang liên tiếp không ngừng, Phùng Chi dùng dù che khuất nửa người, quen cửa quen nẻo mà quẹo vào một đường cắt ngang.
Cánh cổng sơn đen ngôi biệt thự của Thường nhị gia mở rộng, hai bên đỗ ba bốn chiếc ô tô, còn có xe tải chờ ở bên cạnh.
Cô chạy đến đằng sau một cây ngô đồng nhìn lén, thấy Thường nhị gia cùng mấy vị khách vừa nói vừa cười bước ra, hắn mặc áo dài tơ lụa màu xám bác, bên hông đeo một cái dây lưng khảm ngọc bích phối với quần màu xanh nhạt, trầm ổn tôn quý. Mấy người khách đều không phải là những người đêm đó, toàn người lạ mặt, cũng biết đó cũng không phải là nhân vật bình thường, mấy danh kỹ từ kỹ viện được mời đến tiếp khách, tóc cuộn sóng bồng bềnh, trang điểm đậm, đưa đẩy với đàn ông, mị nhãn như tơ, tiếng cười không ngừng, theo sau là năm sáu cô gái lớn nhỏ khác nhau ôm tỳ bà hoặc đàn nhị.
Thường nhị gia tiễn khách lên xe, danh kỹ cũng ngồi lên xe tải đi luôn.
Phùng Chi nhìn hắn còn đứng đó, giơ tay xoa lông mày đầy mệt mỏi, giống đang đợi ai đó lại cũng không giống.
Cô mím môi, đang muốn đi qua đó thì lại có một chiếc ô tô ngừng trước mặt hắn, hắn mỉm cười đích thân mở cửa xe, bước ra là hai nam một nữ, toàn thân khí phái.
Thường nhị gia cùng bọn họ hình như rất thân thiết, hơn nữa còn bắt tay cô gái trẻ tuổi kia, khiêm nhượng mời bọn họ vào trong.
Cánh cổng sơn đen đóng vào, Phùng Chi ngơ ngác đứng một lát mới xoay người quay lại đường Nam Kinh, tính toán ngồi xe điện quay về Thường phủ.
“Phùng Chi? Phùng Chi!” Có người gọi tên cô.
Phùng Chi quay người nhìn lại, không phải ai khác lại là Chu Hi Thánh, đợi anh ta tới gần trước mặt mới kinh ngạc cười hỏi: “Sao anh ở chỗ này?”
Chu Hi Thánh vốn dĩ chỉ cảm thấy bóng dáng có chút giống cũng chỉ tính gọi thử, nào ngờ thật sự là cô, Bến Thượng Hải nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, trong mênh mang biển người có thể gặp được nhau cũng là duyên phận rất khó gặp, anh ta mỉm cười nói: “Anh làm gia sư cho một gia đình gần đây, mỗi tuần bốn buổi. Em thì sao?”
Phùng Chi đáp lời: “Em có một người bạn thân ở đường cái số hai, cô ấy mời em tới chơi, nhìn sắc trời không còn sớm nên đang muốn trở về.”
Chu Hi Thánh hỏi: “Vậy là em không có chuyện gì quan trọng!”
Phùng Chi không hiểu ý anh ta nên đành gật đầu: “Không có.”
Chu Hi Thánh lấy ra hai tấm vé xem phim, cười nói: “Nhà mà anh dạy học hôm nay có tiệc mừng thọ lại quên thông báo cho anh, làm anh đến không một chuyến bọn họ khá áy náy nên tặng hai tấm vé xem phim, không xem cũng lãng phí, anh mời em cùng đi xem được chứ?”
Phùng Chi uyển chuyển từ chối: “Anh dẫn mẹ anh đi xem thì tốt hơn.”
Đúng lúc bên cạnh chỗ bọn họ đứng có cửa hàng bán đồng hồ, trên tường treo đầy các kiểu đồng hồ, anh ta liếc mắt nhìn đồng hồ, lắc lắc đầu: “Không kịp, trở về rồi quay lại chỉ sợ đã chiếu xong nửa phim rồi.”
Phùng Chi ngẫm nghĩ nói: “Như vậy đi! Em đi cùng anh ra đó xem có thể trả vé hay không, có thể trả được là tốt nhất.”
Bọn họ vừa đi vừa nói chuyện tới Đại Quang Minh, tìm được chỗ bán vé, Phùng Chi cầm vé tiến dần lên: “Xin lỗi, cho hỏi hai vé này có thể trả lại được không?”
Người bán vé đang gảy bàn tính kết sổ ngày hôm nay, không kiên nhẫn liếc lên: “Sắp chiếu rồi, làm sao có thể trả lại được!”
Phùng Chi còn đang cầu tình, Chu Hi Thánh kéo cánh tay cô đến một bên, trong mắt đầy ý cười, khóe miệng cũng cong lên: “Bộ phim này anh cũng rất muốn xem, em vào xem với anh một lần thôi!”
“Phim gì mà anh muốn xem?” Phùng Chi lẩm bẩm, giương mắt nhìn tấm áp phích treo ở đại sảnh, là [Võ Tòng và Phan Kim Liên].
Vậy chắc chắn là có Tây Môn Khánh, cô thầm nghĩ, Tây Môn Khánh và Phan Kim Liên là đôi thông đồng gian dâm, trong phim thì không biết là quay chiếu như nào, tất là những hình ảnh rất hương diễm, cô xem loại phim này với Chu Hi Thánh, trong lòng cảm thấy rất không tự nhiên, cô muốn đổi ý thì thấy anh ta đã mua hai chai nước cam trở về.
Hai người bước vào phim trường, dò số ghế để ngồi, người xem rất nhiều, đầy cả rạp chiếu.
Chu Hi Thánh duỗi hai chân, vặn nắp bình nước cam ra đưa cho Phùng Chi, Phùng Chi nhận lấy cười nói cảm ơn, uống thử một ngụm, vị cam rất nồng.
Ánh đèn mờ dần, bốn phía một mảng đen nhánh, màn ảnh trở nên trắng sáng, đầu tiên là danh sách diễn viên, Võ Tòng do Kim Diễm đóng, có người vỗ tay có người huýt sáo la hét, đều là người hâm mộ Kim Diễm.
Phùng Chi nhìn vị Võ Tòng kia, lập tức bị hù dọa, mày kiếm mắt sáng, mũi cao môi mỏng, tuy là đã hoá trang và sử dụng phục sức cổ trang nhưng dung mạo và khí chất cực kỳ giống Thường nhị gia.
Nhìn ánh mắt anh ta sáng quắc nhìn chằm chằm cô, không biết làm sao Phùng Chi lại có cảm giác chột dạ, lại cười thầm chính mình, cô sợ cái gì chứ, chỉ là đi xem phim với Chu Hi Thánh mà thôi, hắn không phải cũng gọi danh kỹ tới nhà sao.
Mấy ngày nay hắn không muốn gặp cô, chán cô rồi, hay là có tân hoan?
Chẳng lẽ tân hoan chính là vị danh kỹ chiều nay? Cánh tay trắng tròn dán sát vào hắn, cô sơ ý, không nhìn kỹ cô ta, chỉ thoáng thấy lông mày lá liễu nét mặt phù dung, yêu mị lẳng lơ.
Phan Kim Liên bị Tây Môn Khánh chặn trong phòng Vương bà, vừa kéo vừa ôm vừa hôn, ánh nến lắc lư, màn trướng lắc lư, cả rạp phát ra tiếng cười trộm.
Chu Hi Thánh gia cảnh bần hàn, chỉ một lòng đọc sách thánh hiền, chưa từng xem qua phim ảnh, lúc này thấy bộ phim trở nên không đứng đắn như vậy, anh ta lại có chút ngượng ngùng, sợ Phùng Chi hiểu lầm con người anh ta mà mắt khẽ liếc nhìn cô, nhưng cô ấy vẫn đang nhìn màn ảnh không hề sợ hãi, anh ta không khỏi nổi lên ý cười.
Phùng Chi một lòng nghĩ về Thường nhị gia, đợi cho lúc tinh thần cô trở lại thì trên màn hình cảnh thông đồng đã xong rồi.
Sắp đến màn kết thúc cuối cùng, cũng là phân cảnh căng thẳng nhất, đó là “Sát tẩu”.
Võ Tòng lạnh lùng nói: “Ta muốn mổ tim ngươi ra xem rốt cuộc đó là trái tim như thế nào.” Phùng Chi có cảm giác như Thường nhị gia đang chỉ trích cô.
Phan Kim Liên làm trò trước mặt Võ Tòng kéo vạt áo ra, lộ ra bộ ngực trắng bóng, bi ai nói: “A, chàng muốn tim thiếp sao, thật là tốt! Tim của thiếp đã sớm cho chàng vẫn đặt ở đây, chàng còn chưa lấy đi, Nhị Lang chàng tới xem!”
Cô ả lại nói: “Bên trong là một trái tim vừa đỏ vừa nóng, chàng lấy đi!”
Kết thúc là một cảnh máu tươi đầm đìa đầy đất, ánh đèn sáng trở lại, Chu Hi Thánh thấy đôi mắt Phùng Chi hồng dường như là đã khóc.
Anh ta cảm thấy hơi lạ nhưng cũng không hỏi nhiều.