Sau lần Vương Kim Long bỏ đi, Phùng Chi vẫn sống trong sự sỡ hãi, cả ngày lẫn đêm ngủ không hề yên ổn, cho dù có ngủ cũng sẽ đột nhiên tỉnh giấc, dựng tai lắng nghe động tĩnh ngoài cửa theo bản năng, bởi vì tiếng bước chân không biết là ai đi ngang qua mà tim đập nhanh hơn vài nhịp.
Cũng không muốn nhìn ảnh của Thường Yến Hành trên báo, nhìn xong lại không nhịn được mà khóc lên, đó là chuyện cực kỳ hao tổn tinh thần, hơn nữa mấy ngày nay cô có thể cảm giác được từng cơn nhói đau ở bụng, cô rất sợ lúc Nhị gia tới cứu cô, đứa bé đã không còn.
Càng sợ mất đi lại càng thấy sự sâu sắc của tình yêu, cô yêu Thường Yến Hành, càng thêm trân trọng những ngày tháng cực khổ và cả đứa trẻ của bọn họ.
Trong lòng Phùng Chi như gương sáng, tránh được Vương Kim Long một lần, khó lòng mà trốn được lần thứ hai.
Cô nảy sinh ý nghĩ đập nồi dìm thuyền, nếu thật sự trốn không thoát thì sẽ đâm vào tường tự sát, cùng xuống hoàng tuyền với đứa con này.
Việc cô làm nhiều nhất mỗi ngày, chính là đứng trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài, ngóng trông Thường Yến Hành mang theo binh lính xuất hiện trước cổng, người hầu xách hành lý đi phía trước, Hoàng Phượng Minh và Tào Nguyệt Mai theo sau, vừa đi vừa nói chuyện. Ánh hoàng hôn mạ lên ánh vàng kim mỏng trên lưng bọn họ, một con chim từ chạc cây bên này bay đến chạc cây bên kia, kêu ríu rít.
Có bánh xe ô tô ma sát với mặt đất chạy xa dần, cánh cổng màu đen đóng lại, Nguyệt Mai uốn éo xoay người, cô ta đi qua cây trúc đào đang nở hoa hồng phấn thì không thấy bóng dáng đâu.
Lại nhìn ráng đỏ phía chân trời một lúc lâu, nghe thấy tiếng khóa lách cách kêu lên, cánh cửa bị lực từ ngoài đẩy ra, cô cũng lười quay đầu lại cũng biết là vú Trần đưa cơm tối lên.
Đợi trong phòng khôi phục lại sự yên tĩnh, Phùng Chi ngửi thấy mùi canh cá chua Tây Hồ, phản ứng nghén với mùi tanh đã bớt đi, bây giờ cô bắt đầu thích vị chua, ngửi thấy là trong miệng ứa nước miếng, liếc mắt nhìn sang trừ khay đồ ăn nóng hầm hập, còn có cuốn tiểu thuyết nước ngoài mà Chu Hi Thánh tặng cô. Cô có chút kinh ngạc, cô cho rằng sẽ không lấy lại được nữa, cô bước lại gần cầm lên, ngón tay nhè nhẹ lật từng trang vuốt ve, đến trang cuối cùng cô phát hiện có ba dòng chữa viết tay, trong phòng không bật đèn nên cũng mơ mơ hồ hồ không nhìn thấy rõ, cô đứng lên bật đèn sáng lên, cho nên không nghe thấy tiếng ô tô ngừng ngoài cửa sổ, đợi đèn sáng, cô xem kỹ lại một lần, hóa ra là Chu Hi Thánh viết lại địa chỉ nhà xưởng ở Kim Sơn cho cô, nghĩ đến ngày chia tay ấy, anh ta mời cô tới chơi, muốn mời cô ăn thịt cá hồi kho tàu, hốc mắt liền ướt át.
Thường Yến Hành để Phúc An chờ trong xe, một mình hắn theo gã gác cổng vào trong viện, bây giờ là lúc hoàng hôn xuống, ánh sáng xuyên qua lớp lá rậm rạp của cây ngô đồng, khiến mặt đất trở nên loang lổ, mùi hoa của cây trúc đào cũng không hề dễ ngửi, hắn hơi nhíu mày nhìn về phía tòa nhà hai tầng kiểu tây âu, chỉ có một cánh cửa sổ bốn cánh là có đèn sáng, ánh sáng phản ra từ khe hở của hàng rào sát, phù phiếm yếu ớt, không biết người đi đâu, có lẽ đang chờ hắn trong phòng khách.
“Thường tiên sinh, mời đi bên này!” người gác cửa nghiêng người đưa tay ra làm tư thế mời, là một lối rẽ, hai bên trồng các loại cây trúc, Thường Yến Hành cảm thấy kỳ lạ, khách đến sao không tiếp đón trong đại sảnh lại dẫn hắn ra phía sau, hắn cũng không nói nhiều, từ trong tay áo lấy ra tấm ảnh của A Chi, hỏi gã ta: “Ông đã từng gặp vị tiểu thư này chưa?” Người gác cửa nhận lấy tấm ảnh nhìn một lúc rồi trả lại cho hắn, chỉ nói: “Chưa từng gặp qua.”
Thường Yến Hành “Ừ” một tiếng, thưởng cho gã ta chút tiền.
Vú Trần đã lại đây tiếp đón, Nguyệt Mai vẫn lo lắng mồm miệng của đám người hầu không kín kẽ, bà ta cẩn thận chào hỏi, để cho người gác cổng quay về, tiếp tục dẫn hắn đi về phía trước.
Phùng Chi nghe thấy có tiếng còi, vội vàng buông sách chạy đến trước cửa sổ nhìn ra ngoài, cánh cổng đen như mực như chưa từng mở ra, tất nhiên cũng không có chiếc ô tô nào tiến vào, người gác cửa đang cúi đầu nhìn tay cái bóng bị ánh hoàng hôn kéo dài ra.
Hóa ra là tiếng còi trên đường phố chạy qua, ngẫu nhiên sẽ ấn còi kêu hai tiếng.
Cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại thất vọng mà thở dài thêm một hơi.
Thường Yến Hành đi vào phòng khách, ngồi trên ghế, vú Trần tới rót nước pha trà, hắn vừa bưng cốc trà lên thì thấy lại thấy một người phụ nữ trung niên đứng lặng yên chỗ cánh cửa không từ biết xuất hiện khi nào, cách ăn mặc cũng không giống người hây, nhìn hắn cười tủm tỉm.
Vú Trần cũng thấy vội vàng chạy tới gần đẩy bà ta ra bên ngoài, trong miệng nói thầm: “Lão phu nhân, bà tới đây làm gì, đi mau ra đi!”
Lại có giọng nói của một phụ nữ: “Mẹ tới đây làm gì? Đã ăn cơm tối chưa? Vú Trần, mang lão phu nhân đi tới gian bếp ngoài, nấu cho bà ấy bát mì sườn.”
Tiếng bước chân trên hành lang xa dần, Thường Yến Hành ngẩng đầu nhìn thấy Nguyệt Mai rảo bước tiến tới phía hắn, cô ta mặc bộ sườn xám không tay áo lụa hồng thêu kim tuyến, tóc mái cuốn thành cuộn sóng tạo thành hình chữ nhân (人) vén ra sau tai, dùng hai cái kẹp trân châu kẹp lại, trên mặt trang điểm giống như đổ cả vỉ pha màu, màu sắc nào cũng vẩy lên một ít, cô ta cười có chút lớn tiếng: “Cơn gió nào thổi Thường tiên sinh đến chỗ em thế này?” Giọng điệu có chút khoe khoang ngồi xuống cách Thường Yến Hành một cái bàn trà hình hoa sen.
Thường Yến Hành không muốn cùng cô ta đánh vòng vo liền đi thẳng vào vấn đề: “A Chi ở đâu? Cô không cần chối bỏ, nếu tôi đã tới đây hỏi, chắc chắn tôi đã biết được một số chuyện.”
Trái tim Nguyệt Mai đập thình thịch, loạn nghĩ không biết rốt cuộc hắn biết được chuyện gì rồi, không thể để hắn hỏi một câu cô liền đáp một câu, sớm hay muộn cũng sẽ lộ ra dấu vết, chỉ nhàn nhạt cười nói: “Em cũng nói thật với ngài, A Chi vốn không đồng ý để em nói cho ngài biết, nhưng nếu hôm nay ngài tìm tới cửa rồi, không tìm ra kết quả chắc chắn sẽ không bỏ qua cho em, em cũng không đắc tội với ngài được, nói cho cùng….” Cô ta dừng lại một chút mới nói: “Đời này không chắc đã gặp lại cô ấy.”
“Có ý gì?” Thường Yến Hành không bày tỏ ra mặt, ánh mắt sắc bén đánh giá cô ta.
Nguyệt Mai âm thầm siết chặt cái khăn trong tay hỏi: “Thường tiên sinh biết Chu Hi Thánh không?” Thấy hắn khẽ gật đầu, cô ta mới dám nói tiếp: “Chu Hi Thánh trẻ tuổi tuấn tú lại có tài hoa, tuy xuất thân nghèo khó, vinh hoa phú quý không so được với Thường tiên sinh, nhưng A Chi cũng không phải người tham tiền, cô quan trọng chính là hai trái tim đồng điệu, hai tâm hồn tương hợp như trong tiểu thuyết nói đó, cô ấy đã sớm quen nhau với Chu Hi Thánh, nửa tháng trước A Chi có tới tìm em, có nhắc tới chuyện Chu Hi Thánh đã tìm được một công việc không tệ ở tận Hong Kong, muốn mang cô ấy đi, cô cũng đồng ý đi theo rồi.”
“Hong Kong?!” Tâm tình của Thường Yến Hành sa sầm xuống, tới tận hòn đảo xa xôi như vậy, ngồi thuyền cũng phải mấy ngày đêm, hắn nhớ rõ trước khi hắn đi, A Chi và hắn còn lưu luyến khó phân, sao lại thay đổi khác thường như thế. Rồi lại có giọng nói lạnh lùng vọng bên tai hắn, cô ấy mới mười chín tuổi, đúng lúc thanh xuân hay thay đổi, cũng chỉ đi học trong trường học nữ, đàn ông mà cô ấy tiếp xúc gần cũng chỉ có mình hắn, bỗng nhiên nhảy ra thanh niên tài tuấn như Chu Hi Thánh, cô ấy bị mê hoặc cũng chưa biết được, rốt cuộc…. Cô đã từng nhắc tới Chu Hi Thánh với hắn, còn không thèm che dấu sự ngưỡng mộ, nhưng hắn vẫn không muốn tin.
Nguyệt Mai liếc mắt nhìn vẻ mặt nghiêm khắc của hắn, nhấp môi cũng không dám nói gì, cũng không biết hắn đang nghĩ gì, căng da đầu tiếp tục: “A Chi đưa cho em một số tiền có dặn em chuyển cho mẹ cô ấy đồng thời cũng khuyên bà ấy quay về quê cũ ở Tô Châu.”
“Lúc nào thì cô ấy trở nên bạc tình bạc nghĩa như thế?” Thường Yến Hành cười lạnh một tiếng: “Nếu có dự tính cả đời không quay về, sao ngay cả mẹ mình cũng không gặp mặt lần cuối?”
Nguyệt Mai giải thích: “A Chi biết mẹ cô ấy yêu tiền như mạng, nếu biết cô ấy theo kẻ nghèo hèo như Chu Hi Thánh, nhất định sẽ liều mạng ngăn cản, chẳng bằng không gặp…. hơn nữa tình cảm của hai mẹ con cô ấy cũng không thân thiết là bao nhiêu!”
Thường Yến Hành im lặng một lúc lâu, hỏi lại: “Cụ thể là bọn họ đi vào ngày nào?” Nguyệt Mai nói cho hắn, lại đợi một lúc lâu, không thấy hắn nói gì nữa, ra vẻ nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, giơ tay vuốt bên tóc mai, cười nói: “Thường tiên sinh còn chuyện gì muốn hỏi không? Đêm nay em hát ở Đại Thế Giới, tới muộn cũng không tốt lắm đâu!”
Thường Yến Hành nhìn thấy ngón tay cô ta, tuy rằng đang bình tĩnh, cuối cùng cũng đã biến sắc.