Nguyệt Mai bê cái bánh kem hạt dẻ lên lầu xem Phùng Chi, trên giường hỗn độn nhăn nhúm, vết máu rơi rớt, rèm giường bị xé một lỗ to, một cái dây xích vàng dính máu bị đứt thành hai đoạn bị ném trên mặt đất, có thể tưởng tượng ra được cảnh tượng thảm thiết lúc đó.
Phùng Chi ngồi đưa lưng về phía cô, sườn xám bị xé rách, lộ ra một mảng đùi loang lổ vết xanh tím, cúi đầu im lặng băng bó tay, dường như không nghe thấy tiếng bước chân cô ta bước vào, cũng không quay đầu lại.
Nguyệt Mai đặt bánh kem lên bàn, bước đến trước mặt cô xem xét, giật mình hỏi: “Sao lại bị thương thành như vậy?” Cao giọng gọi vú Trần tới dọn dẹp quét tước, lại đi lấy một bộ sườn xám mới.
Phùng Chi vẫn không đáp như cũ, cô ta thở dài, tự đi mở hộp bánh kem, người hầu dùng đao cắt thành sáu phần, gắp một miếng cần thận đặt lên cái đĩa nhựa in hình hoa hải đường, đặt xuống bàn rồi lui ra.
Nguyệt Mai bê cái đĩa lên đặt trước mặt cô: “Hôm nay là sinh nhật cậu, cho dù cậu hận tớ như thế nào đi chăng nữa cũng nên ăn một miếng bánh kem.”
Phùng Chi chậm rãi nhận lấy, hai bên má nóng rát đau đớn, môi cũng bị nứt, nói chuyện cũng rất khó khăn, cô mở miệng giọng nói khàn đặc: “Cậu còn nhớ không, mỗi năm sinh nhật cậu, tôi đều sẽ dùng tiền khó khăn tích góp được…. mua bánh kem cho cậu.” Nguyệt Mai gật đầu, ngồi xuống cái ghế dựa đối diện cô: “Sao không nhớ chứ, cậu tốt với tớ, từng việc tớ đều nhớ cả đời.”
Phùng Chi nâng lên ánh mắt phẫn nộ nhìn cô ta: “Thế mà cậu làm như vậy với tôi, đối xử với tôi như vậy, lừa nhốt tôi ở đây, để cho tên giết người không chớp mắt Vương Kim Long kia tới chà đạp tôi, lương tâm của cậu ở đâu, bị chó ăn mất rồi sao?”
Nguyệt Mai gắng gượng cười nói: “Cậu nghĩ rằng tớ nguyện ý làm như vậy sao? Nhìn cậu chịu tội tớ không đau khổ sao? Vừa rồi cậu gào thét trong phòng, tớ hận không thể cầm dao lao lên chém chết Vương Kim Long, mọi người đều chết là xong. Nhưng thuộc hạ của ông ta chặn kín cầu thang như ai nấy đều như hung thần, cậu cũng gặp qua thủ đoạn của bọn họ rồi, tớ thật sự là hữu tâm vô lực. Ai bảo cậu lớn lên xinh đẹp như vậy, câu hồn của Vương Kim Long đi, tớ đã từng cầu tình ông ta, tớ tới thế chỗ cậu, tớ cho ông ta chơi đủ thì thôi, như vậy còn không được sao! Như vậy còn không được sao! Tớ không lừa cậu, tớ thực sự đã nói như vậy, cậu là chị em tốt của tớ, tớ không thể hại cậu!” Cô ta vừa nói nước mắt vừa rơi: “Nhưng ông ta lại chỉ cần cậu, nhất định phải có được. Hoàng Phượng Minh chính là một con chó trước mặt ông ta, mềm mỏng với tớ không được liền dùng cách cứng rắn với tớ, cậu biết tớ và mẹ đã phải sống như nào không, cậu có nghĩ cũng không thể nghĩ ra được đâu.”
Cô ta dùng khăn lau nước mũi, nghẹo ngào vừa nói: “Làm sao bây giờ đây, chúng ta không phải quý nữ nhà cao cửa rộng, chúng ta chỉ như chiếc lá hương bồ thấp hèn, muốn sống thì phải nhận mệnh. Vương Kim Long không phải thủ lĩnh lưu manh bình thường, ông ta là lão đại của Thanh Vân bang, thế lực mà đều chính phủ cũng phải sợ ba phần ở cái Bến Thượng Hải này. Ông ta thật tình thích cậu, điều này tớ có thể vỗ ngực bảo đảm với cậu, nếu cậu chịu thuận theo, không ép ông ta nóng giận, ông ta làm sao nỡ đánh cậu như vậy. Đám vợ lẽ của ông ta không một ai có thể so với cậu, một hai năm nữa, cậu sinh cho hắn vài mụn con, vị trí phu nhân của ông ta không phải sẽ là của cậu sao….”
Nguyệt Mai lau mắt: “Mẹ cậu tớ đã dàn xếp xong xuôi, bà ta cầm một số tiền lớn quay về Tô Châu rồi.”
Phùng Chi giật mình, giận đến mức cười ra tiếng: “Tôi nhìn lầm cậu rồi, hóa ra cậu vô sỉ như vậy. Đuổi mẹ tôi thì thế nào chứ, Thường Nhị gia cũng sẽ không buông tha cho các người.”
“Cậu thật là không thấy quan tài không đổ lệ, không tới Hoàng Hà thì không chịu dừng.” Nguyệt Mai cười lạnh một tiếng, sai vú Trần lấy báo tin tức hôm nay tới, lật đến trang cần tìm đưa ra trước mặt cô: “Thường Yến Hành sẽ không quan tâm đến sự sống chết của cậu đâu? Tự cậu xem đi, bây giờ ông ta rất bận rộn đó!”
Phùng Chi buông đĩa bánh kem, nhận lấy tờ, liếc mắt một cái liền thấy tấm ảnh chụp nửa người của Thường Nhị gia, bên cạnh in hàng chữ to đậm: “Mười ngày nữa, Thường phủ song hỷ lâm môn, chuyện vui thứ nhất là cô năm Thường gia Thường Dục Trinh tổ chức hôn lễ cùng cậu bảy Lâm gia Lâm Thanh Hiên, chuyện vui thứ hai là Nhị gia Thường Yến Hành đính hôn cùng trưởng nữ Dư gia Dư Mạn Lệ, giới thiệu lưu loát quá trình hai người bọn họ kết bạn như thế nào, tại sao chia tay, cùng nhau lên thủ đô nối lại tình xưa như nào, những người yêu nhau cuối cùng lại về bên nhau.
Phùng Chi ném tờ báo xuống: “Những điều này toàn là tin tức do báo chí bịa đặt, tôi không tin.” Cô đột nhiên đứng lên, vượt qua Nguyệt Mai chạy ra ngoài.
Nguyệt Mai vội vàng bắt lấy cánh tay cô, vội nói: “Ông ta sắp đính hôn rồi, giấy trắng mực đen viết rõ ràng, tại sao cậu không tin? Làm sao lại tự lừa mình dối người.”
Phùng Chi dùng sức hất cánh tay cô ta ra, đúng lúc nhìn thấy cái nhẫn hồng bảo thạch trên ngón giữa của cô ta, càng thêm căm hận: “Đây là nhẫn của tôi, trả lại cho tôi.”
Nguyệt Mai biết được, thở phì phì níu lấy: “Không thể trả cho cậu, nếu bị Vương Kim Long biết được cậu có quan hệ với Thường Yến Hành, tất cả chúng ta đều phải chết, sẽ chết đó, cậu có hiểu hay không!” Càng không chịu buông ra, vươn cổ ra bên ngoài cửa hô to: “Vú Trần, vú Trần mau tới giúp tôi, A Chi muốn chạy trốn!”
Phùng Chi nghe thế càng sung khí bừng bừng, nắm cái đĩa bánh kem ở trên bàn ném vào mặt cô ta, bơ trắng mềm giống như bọt biển dính lên tóc cô ta, bên tóc mái và gò má cũng bị dính, Nguyệt Mai giơ tay lau đi theo bản năng, lại vô ý quệt cả vào mắt, dính dính không mở mắt ra được, chỉ gào lên: “Mắt tôi… mắt tôi…. Bắt lấy cô ấy, bắt lấy cô ấy!”
Phùng Chi đã chạy được đến trước cửa, đúng lúc vú Trần dẫn theo hai tên người hầu to lớn chạy lên, cô biết chính mình không chạy được, quay đầu thê lương nhìn chằm chằm Nguyệt Mai, chị em tốt từ nhỏ đến lớn của cô, cuối cùng vẫn không chịu nổi sự mài mòn của danh lợi trên thế gian đầy bụi bặm này, bị mưa gió vùi dập che mờ mắt cô ấy, dần dần thấm sâu vào bên trong trái tim cô ấy, cuối cùng trở nên lạnh lẽo như băng.
Đợi vú Trần đỡ Nguyệt Mai bước qua người cô, cô nhắm mắt lại nói: “Tào Nguyệt Mai, từ nay chúng ta đoạn tuyệt quan hệ, coi như chưa bao giờ quen biết nhau, cậu đi đường dương quang của cậu, tôi đi cầu độc mộc của tôi, từ nay về sau không còn tình nghĩa gì nữa.”
Nguyệt Mai cứng người, vẫn ngang bướng nói: “Đây đều là cậu dạy tôi, cậu đã từng nói chúng ta là con cái nhà nghèo, là không có tim, nhất định phải có tim thì chỉ có dã tâm, lòng hư vinh và hướng tới tự do. Tôi làm sai gì chứ, tôi không hề sai!” Cô nói rồi lại cảm thấy chột dạ, thẳng lưng bước ra ngoài, lệnh cho người hầu không được quên khóa cửa.
Phùng Chi nghe được tiếng khóa cửa phía sau, cô bước đến trước tờ báo trên, nhìn kỹ tấm ảnh của Thường Nhị gia, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt hắn, nước mắt lập tức trào xuống, chỉ trong chốc lát đã lăn đầy má.