“Nếu như tôi không nhận nhầm thì chiếc nhẫn này là của A Chi.” Giọng nói của Thường Yến Hành trầm thấp.
Nguyệt Mai giật mình, giơ tay lên hướng ánh đèn, nhìn thấy chiếc nhẫn bằng hồng bảo thạch, cười nói: “Em với A Chi cũng có mấy năm tình nghĩa, cô ấy cảm em hỗ trợ nên lưu chiếc nhẫn này lại cho em làm kỷ niệm, ai nha, chẳng lẽ là của Thường tiên sinh tặng cho cô ấy? Vậy em đây phạm vào tội lỗi lớn rồi.”
Thường Yến Hành ngây người một chút, sự thất vọng lan tràn như mũi dao đâm vào người hắn, ngày hắn vui mừng đeo nhẫn lên ngón tay A Chi vẫn như còn trước mắt, qua tay cô lại thành vật tặng cho người khác, tình yêu của bọn họ lại rẻ mạt như vậy.
Nguyệt Mai tháo nhẫn ra đưa cho hắn: “Hay là em trả lại cho Thường tiên sinh…”
Thường Yến Hành xua tay, hờ hững nói: “Đã là tâm ý của A Chi, cô cứ nhận lấy đi!”
Nguyệt Mai lại đeo nhẫn lên ngón tay, vui vẻ mà giơ lên ánh đèn đánh giá, lại nói lời cảm ơn: “Thật là tinh xảo, em chưa từng gặp được kiểu dáng như vậy trong các cửa hàng châu báu, Thường tiên sinh đối xử không tệ với A Chi, A Chi quả thật không phúc phận này!” Cô ta bỗng dừng lại, vỗ bàn tay: “Xem em nói cái gì này, ngày mai là ngày đại hỉ Thường tiên sinh đính hôn, em còn chưa chúc mừng đâu, nếu A Chi biết được nhất định cũng sẽ cảm thấy cao hứng thay ngài!” Giọng nói có vài phần trào phúng.
Thường Yến Hành không thèm để ý, nghĩ một lát lại hỏi: “A Chi có nói tới nơi mà Chu Hi Thánh làm việc tên là gì không? Hoặc địa chỉ ở đâu?”
Nguyệt Mai cười trừ, không nhanh không chậm như cũ nói: “Cô ấy không nói cho em biết, có lẽ cô ấy biết Thường tiên sinh sẽ tìm tới em chăng!”
Thường Yến Hành rất biết nghe ngữ điệu, câu nói được nhấn mạnh, chứa đầy nghĩa quyết tuyệt không muốn quay đầu, không biết là ý của A Chi và Chu Hi Thánh, hay là ý của Nguyệt Mai, hoặc là bọn họ đã thương lượng tốt với nhau rồi.
Thật ra cũng không cần nghĩ về hắn như thế, cũng không cần tránh tới tận Hong Kong, hắn cũng không phải là hồng thủy mãnh thú, càng không thích làm khó người khác, hắn nguyện ý giúp người thành công, sự thật là như thế sao! Hắn lại không quá xác định.
Nhìn xem, hắn đã ở cái độ tuổi trưởng thành, tung hoành chốn quan trường, biến cố sóng gió gì mà hắn chưa gặp, nhân tình ấm lạnh hắn cũng biết được, mà lúc này trong nội tâm hắn như có sóng to gió lớn, giống như đứa bé bị vứt bỏ.
Thật ra cho đến bây giờ, hắn ở lại đây cũng đã mất đi ý nghĩa rồi, hắn nên rời đi ngay lập tức mới đúng nhưng hắn lại không muốn đi, Nguyệt Mai là sợi dây cuối cùng của hắn và A Chi, hắn cảm thấy lạnh lẽo, dường như chỉ cần hắn đứng dậy rời đi, thì cả đời này hắn và A Chi sẽ kết thúc tại đây.
Hắn dường như còn đang chờ đợi kỳ tích xảy đến, có lẽ Nguyệt Mai sẽ đột nhiên cười rộ lên: “Thường tiên sinh, em trêu ngài thôi, không phải A Chi ở phía sau ngài sao!” Hắn biết đó là chuyện không thể xảy đến.
Nguyệt Mai vừa uống trà vừa nhìn trộm Thường Yến Hành, thấy hắn vô duyên vô cớ quay đầu nhìn về phía cửa sổ, cô ta cho rằng hắn phát hiện ra hoặc nghe thấy cái gì đó, có lẽ do có tật giật mình, cô ta đặt cốc trà xuống miễn cưỡng cười hỏi: “Thường tiên sinh còn có việc gì sao?!”
Không cần thiết phải đợi nữa! Thường Yến Hành vén áo đứng lên, cũng không hề nói gì, bước thẳng ra ngoài, Nguyệt Mai bị thái độ của hắn làm cho ngây ra, lại vội vàng đi ra theo, lớn tiếng gọi người hầu tiễn khách.
Không biết là ánh hoàng hôn sắp tắt hay là bóng cây phủ xuống, bốn phía xung quanh u ám, không có gió thổi lá rơi, không có tiếng ve tiếng chim, chỉ có tiếng giày ma xát với đường sỏi đá, kèm theo một chút tiếng vang, là đứa hầu đi theo tiễn khách ở phía sau.
Mặt trăng đã lên, màu trắng ngà như đứa bé cắt xuống từ trên giấy, cẩn thận một cách vụng về.
Thật khó để hình dung được tâm tình của hắn lúc này, áp lực lại uể oải, phải cần tới thời gian rất dài mới có thể bình lặng lại được, rốt cuộc cần bao lâu chứ, có lẽ là cả đời!
Dường như Thường Yến Hành nghe thấy có tiếng thét của một cô gái, lúc có lúc không cũng không phải liên tiếp, cẩn thận lắng nghe lại không nghe thấy, bỗng nhiên lại vọng ở bên tai muốn hắn chú ý.
Hắn quay đầu nhìn phía sau, hắn nghĩ rằng là Nguyệt Mai nhưng lại không có bóng người, hắn chần chờ hỏi người hầu đi theo: “Có nghe thấy ai đang gọi sao?”
Người hầu kia lắc đầu nói không biết, Thường Yến Hành cũng cảm thấy có lẽ do hắn chịu đả kích quá lớn rồi cho nên mới xuất hiện ảo giác, nghĩ vậy lại càng gia tăng bước chân, không hề quay đầu lại mà đi thẳng ra cổng, nghe thấy tiếng đóng cửa “Koong” khiến người hắn rùng mình.
Phùng Chi ăn một chút thức ăn, lại nghe thấy tiếng còi ô tô vang lên, cô buông đũa, chạy đến trước cửa sổ nhìn ra ngoài thì không thấy có xe tiến vào, trong lòng cảm thấy kỳ quái lại càng thêm chú ý.
Bỗng nhiên cô thấy Thường Yến Hành, cô cho rằng mình hoa mắt, vội vàng dụi mắt xác nhận là hắn, cho dù hắn có hóa thành tro, cô cũng có thể nhận ra được.
Tay cô siết chặt lấy hai song sắt, trong lòng kích động và vui sướng ập tới, nhưng cô lại thấy hắn đi rất nhanh về phía cổng.
Trong lòng lập tức như chìm xuống đáy cốc, cô vừa mới thấy hắn, sao hắn lại rời đi chứ!
Phùng Chi nhanh chóng hiểu được, nhất định là hắn tới tìm Nguyệt Mai tìm hiểu tin tức của cô, nhất định hắn bị Nguyệt Mai lừa gạt, cho dù hắn có thông minh cơ trí đến đâu cũng tuyệt đối không nghĩ đến người chị em tốt của cô là Nguyệt Mai lại làm ra chuyện ác như cầm tù cô. Cô nghĩ phải dùng hết sức gọi để hắn nghe thấy cô mới được, lập tức hét lớn tiếng nhất có thể: “Yến Hành, Yến Hành!” Hai tay cũng bắt đầu lắc lư song sắt nhưng hoàn toàn vô dụng, khoảng cách quá xa, căn bản là hắn không nghe thấy, trừ phi…. Trừ phi hắn có thể quay đầu nhìn lên trênđể thấy cô, chỉ cần nhìn lên là có thể phát hiện ra cô.
Phùng Chi nóng lòng như lửa đốt chạy đến trước bàn, cầm mâm bát lại chạy đến phía trước cửa sổ, cánh tay vươn ra ngoài lan can, dùng hết toàn lực ném mâm bát ra xa, nếu có thể rơi xuống con đường đá xanh hoặc rơi vào núi giả, tiếng vang lớn có thể gây chú ý cho người khác.
Dưới cửa sổ là một bụi hoa, sức lực cô thì có hạn, cho nên bát đĩa cũng lặng yên không một tiếng động rơi xuống.
Bóng dáng Thường Yến Hành biến mất một lần nữa sau cánh cổng sơn đen, mang theo tia hy vọng cuối cùng vụt tắt cùng một tia nắng cuối cùng của chiều hoàng hôn, bầu trời trở nên đen tối như bức màn sân khấu khép lại, cô trơ mắt nhìn theo hắn, chỉ cảm thấy cả người trở nên trống rỗng, hai chân không còn sức lực đứng vững cô trượt theo bờ tường ngồi dưới đất.
Cổ họng bởi vì gào thét quá mức lúc này nóng rát như bị lửa thiêu đốt, nóng đến mức nước mắt cô tràn ra, nghe thấy phía cửa có tiếng sột soạt sột soạt, không biết có phải vú Trần lười mở khóa hay không, bà ấy nhét cái gì đó dưới khe cửa.
Cô ngồi ngẩn ngơ hồi lâu, mới chậm rãi đứng dậy đi đến cạnh cửa, nhặt lên mở ra xem, là tấm thiệp mời kết hôn, dùng thể chữ Khải viết tên của Phùng Dục Trinh và Lâm Thanh Hiên, còn dán một tấm ảnh cưới nhỏ, Phùng Dục Trinh khoác tấm mạn che bằng ren, môi mím chặt không hè có ý cười ngược lại Lâm Thanh Hiên cười rất tươi.
Phùng Chi nhớ tới cái gì đó, chạy tới cầm tờ báo tin tức hôm nọ, tờ báo có rất nhiều nét mực đã bị nước mắt cô làm nheo đi nhưng vẫn còn thấy được ngày mai bọn họ sẽ tổ chức nghi thức kết hôn, còn có lễ đính hôn của Thường Yến Hành và Dư Mạn Lệ.
Cô dùng tay che kín mặt, chỉ chốc lát sau, nước mắt từng viên từng viên theo khe hở ngón tay rơi xuống thấm vào thảm.
Tối hôm qua Nguyệt Mai hát xong ở Đại Thế Giới thì tới nhà của A Bân, hai người điên loan đảo phượng chơi tới nửa đêm, lại nằm trên giường hút nha phiến thêm nửa đêm nữa mới ngủ, chờ đến khi tỉnh lại mặt trời đã lên cao.
Rửa mặt xong, cô ta gắp khối bành gạo chiên ăn mà thất thần, nghĩ tới Thường Nhị gia có thể tìm tới một lần, có thể sẽ có lần thứ hai, hôm qua lúc hắn đi thái độ cũng rất là lạ, dường như hắn đã có sự nghi ngờ. Đây đúng là chuyện thần hồn nát thần tính, cô cũng bất giác mà trở nên lo được lo mất, càng nghĩ lại lại càng sợ, thúc giục A Bân gọi điện thoại cho phòng tuần bộ, hỏi thăm xem lúc nào Vương Kim Long có thể được thả ra, gọi đi mấy lần nhưng người anh ta quen biết đang tuần tra bên ngoài, chờ anh ta trở lại sẽ bao tin.
Nguyệt Mai liền oán giận anh ta có việc lớn gì đều không làm được, hầm hừ xách túi lên, tự ra ngoài gọi xe kéo quay trở lại biệt thự.
Vừa đi vào đại sảnh, liền thấy mẹ cô ra đón, cười hì hì bê một chén mì trường thọ nhét vào trong tay cô, vú Trần cũng tới chúc mừng, mới bừng tỉnh hôm nay là sinh nhật cô, ngày xưa xung quanh cô chỉ có A Chi và Uyển Phương, mà bây giờ A Chi hận cô, Uyển Phương cũng đã sớm xa cách, bỗng nhiên cô cảm thấy tất cả đều trở nên vô vị, chỉ nói đã ăn sáng rồi, đưa bát mì cho vú Trần, muốn lên lầu nghỉ ngơi, Tào thị gọi Nguyệt Mai Nguyệt Mai ăn mì, bước sát theo sau bị vú Trần lừa gạt chắn lại.
Chớp mắt đã đến năm sáu giờ, Nguyệt Mai xuống lầu nghe thấy chuông điện thoại vang lên, vú Trần cũng không ở đây, liền tự mình tới nhận điện thoại, hóa ra là A Bân, anh ta nói Vương Kim Long đã được thả ra, Nguyệt Mai hỏi anh ta có số điện thoại của Vương Kim Long hay không, anh ta nói không có. Cô lại tức giận mà đập điện thoại xuống. Nào biết chưa tới nửa phút, điện thoại lại vang lên, cô cũng không để ý đến, vú Trần chạy tới nghe, alo vài tiếng, nói: “Làm sao gọi tới lại không nói lời nào!”
Sau nhiều lần lặp lại như vậy, Nguyệt Mai lại bắt đầu miên man suy nghĩ, bình thường không như vậy, tại sao từ khi Thường Nhị gia tới đây một chuyến mà xuất hiện nhiều chuyện lạ, sợ rằng hắn đã phát hiện ra dấu vết gì đó, cố ý hù dọa để dò xét.
A Chi ở đây một ngày, cô sẽ không được yên bình một ngày, phải nhanh chóng để Vương Kim Long tới đón cô ấy đi.