Trong quán cà phê cũng không có người, một hàng bàn tròn nhỏ dành cho hai người ngồi, khăn trải bàn được móc bằng len trắng xuang quanh đều có tua rua dài; một hàng sô pha màu xanh sẫm đối mặt vào nhau, dành cho ba bốn người ngồi, trên bàn cũng trải khăn trải bàn cùng loại chẳng qua là từ hình tròn biến thành hình vuông mà thôi. Thường Yến Hành hỏi cô muốn ngồi ở đâu, cô nói tùy hắn, nhưng mắt lại nhìn về phía bàn tròn, Thường Yến Hành chọn ngồi sô pha gần cửa sổ, phục vụ tiến lại gỡ chụp đèn bằng vải sa tanh vàng nhạt xuống, thắp nến lên rồi lại chụp vào, dưới ánh đèn nến mông lung, làm khuôn mặt của cả hai người đều có chút mập mở, quả thật rất có tình thú.
Thường Yến Hành hỏi cô có muốn ăn hay uống gì không, phục vụ nói trừ cà phê, còn có nước cam và bánh kem bơ loại nhỏ, còn bán cả mì hoành thánh, cơm chiên linh tinh. Hắn hỏi Phùng Chi ăn cơm chưa, nghe cô nói đã ăn rồi thì cũng chỉ gọi hai ly cà phê, một chiếc bánh kem bơ, một phần cơm chiên trứng gà tôm nõn. Lúc hắn gọi cơm, ngoài cửa bước vào một đôi tình nhân, bọn họ ngồi vào dãy bàn tròn, đầu gối chạm vào nhau, tay đặt trên mặt bàn là có thể chạm vào tay nhau, lúc nói chuyện đầu còn phải sáp vào cạnh nhau, hóa ra bàn tròn nhìn từ xa thì khá rộng nhưng lại là chật như thế, Phùng Chi cảm thấy may mắn vì đã không ngồi ở đó, nếu không quả thật là không được tự nhiên. Cô cởi khăn quàng cổ ra, giá treo mũ áo ở phía sau Thường Yến Hành, hắn cởi áo khoác treo xong lại nhận lấy khăn quàng cổ của cô, tiện tay khoác lên áo khoác của hắn. Sau khi hoàn thành xong mọi động tác phức tạp, còn lại chính là chờ đợi và im lặng.
Chuyện của hai năm về trước bọn họ đều cảm giác như vừa mới xảy ra, nhưng khi hai người đối mặt với nhau lại xa xăm không biết nói từ chỗ nào, Thường Yến Hành gọi phục vụ muốn một gói thuốc lá và bật lửa, hắn rút điếu thuốc ngậm trong miệng ra, bật lửa, một luồng khói nhẹ nhàng lượn lờ. Phùng Chi nghĩ cứ im trong bế tắc như vậy cũng không phải cách hay, cô phải về sớm với Ni Ni, liền tìm một đề tài không mẫn cảm để hỏi: “Lão phu nhân vẫn còn khoẻ mạnh chứ?”
Thường Yến Hành phun ra một vòng khói, trầm giọng nói: “Bà ấy đã mất được hơn một năm rồi.”
Phùng Chi giật mình, không nghĩ tới lại nhắc tới chuyện thương tâm của hắn, ngập ngừng nói: “Xin lỗi, tôi thật sự không biết!”
Thường Yến Hành lắc đầu: “Mấy anh em đều phân gia hết, tôi vẫn luôn ở biệt thự trên đường Nam Kinh.”
Phùng Chi nghe thì kinh ngạc, hắn vẫn luôn ở biệt thự, mà không phải hắn và vợ con vẫn luôn ở biệt thự đó, hắn và Dư Mạn Lệ còn chưa kết hôn sao?!
Thường Yến Hành thoáng nhìn ánh mắt cô dừng trên ngón tay đeo nhẫn của hắn, nói chuyện về tin hắn đính hôn với Dư Mạn Lệ thì quá dài, hắn cũng không có dự định nói thêm, chỉ nói ngắn gọn: “Mẹ tôi qua đời tôi phải giữ đạo hiếu ba năm, không thể chậm trễ cô ấy liền giải trừ hôn ước. Đeo cái này để tránh phiền phức.” Phùng Chi mím môi không nói gì, rốt cuộc thì bọn họ vẫn đính hôn.
Phục vụ bưng đồ ăn lên, Thường Yến Hành múc một thìa cơm đưa vào miệng, hương vị thật bình thường, cũng có thể là do hắn cũng không quá đói, bỗng nhiên hắn cười nhạt hỏi: “Hai năm trước vì sao em không từ mà biệt? Tôi tự nhận thấy chính mình khá là khoan dung rộng lượng, cũng biết được dưa hái xanh không ngọt, em thật sự không cần dùng cách này thoát khỏi tôi.”
Phùng Chi đã từng nghĩ tới hàng trăm cách thức cô gặp lại Thường Yến Hành, hắn nhất định sẽ chất vấn cô, cô muốn kể cho hắn nghe tất cả mọi cực khổ của cô, nhưng hôm nay thật sự gặp lại rồi, hắn ngồi đối diện cô, nghe cô giải thích…. Nhưng ngược lại cô lại không muốn nói nữa, đã muộn rồi, cũng đã mất đi ý nghĩa vốn có của nó, cô nhấp một ngụm cà phê, nhẹ nhàng nói: “Chuyện cũng qua lâu rồi, không nhắc tới cũng thế thôi!”
Thường Yến Hành rũ mắt nhìn một con tôm được bóc vỏ nõn nà béo ú trong đĩa cơm chiên, cô có thể biết hai năm nay hắn sống như nào không, sống một ngày bằng cả năm dài đằng đẵng, sống không bằng chết, sao cô có thể dùng một câu nhẹ nhàng bâng quơ không nhắc tới cũng thế thôi, có lệ qua loa như vậy.
Im lặng một lát, cuối cùng hắn vẫn đè xuống sự tức giận, hắn lạnh lùng nói: “Tôi từng tới chỗ của Tào Nguyệt Mai hỏi thăm về tin tức của em, cô ta nói em và Chu Hi Thánh đã tới Hong Kong, sợ rằng sẽ không bao giờ quay trở lại, tôi cảm thấy rất lạ, sao hai người lại có mặt ở Kim Sơn? Ở đây!”
Phùng Chi đột nhiên đến nhớ tới buổi chiều tràn ngập ánh tà dương như máu, cô cách song sắt cửa sổ nhìn bóng dáng hắn càng lúc càng xa, sự tuyệt vọng như thủy triều mãnh liệt dâng lên khó có thể miêu tả thành lời, dường như muốn dìm cô chết đuối! Mà ba chữ “Tào Nguyệt Mai” càng kích thích cô hơn, cô vội vàng quay mặt đi, nước mắt tràn mi, sau một lúc lâu mới bình tĩnh lại, nghiến răng nói: “Cô ta lừa anh đó.”
Thường Yến Hành lập tức hỏi: “Vì sao cô ta phải lừa tôi? Lúc đó rốt cuộc em ở đâu?”
Phùng Chi không đáp mà hỏi lại: “Anh biết Vương Kim Long thủ lĩnh của Thanh Vân bang Bến Thượng Hải chứ?”
“Sao lại không biết! Rất nhiều lần tiếp xúc với anh ta.” Thường Yến Hành cảm thấy kỳ quái: “Em nhắc tới anh ta làm gì?”
Phùng Chi định nói cho hắn tất cả, mặc dù bọn họ đã đường ai nấy đi nhưng cô cũng không muốn lưng đeo tội danh di tình biệt luyến.
Móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, hai năm trước cô chọn quên đi tất cả, bây giờ khi nhớ lại, như là chậm rãi cạy lớp vảy trên vết sẹo ra, lộ ra máu thịt phía dưới.
Cô kể về lần đầu tiên gặp phải Vương Kim Long ở nhà Nguyệt Mai, không nghĩ tới vì muốn cứu Nguyệt Mai mà phản kháng lại thu hút sự chú ý của hắn ta, ở trường học bị bắt tặng hoa cho hắn ta như thế nào, sau lần tiễn Chu Hi Thánh ở bến tàu mười sáu, chính ngày hôm ấy đã bị Nguyệt Mai lừa cô tới biệt thự của cô ta để giam lỏng, dù cô trốn thế nào cũng không thoát, còn suýt nữa bị Vương Kim Long lăng nhục, sau đó cô thấy hắn tới tìm Nguyệt Mai, nói tới đây cô không ngăn được nước mắt, cô lấy khăn tay ra lau đi, tiếp tục nói tiếp, đêm đó cô lừa mẹ Nguyệt Mai như thế nào, khó khăn lắm mới chạy ra được, biết hôm đó hắn muốn đính hôn với Dư Mạn Lệ, liền bất chấp nguy hiểm chạy đến Thường phủ gặp hắn, nói đến đây cô lại không thấy bi thương nữa, chỉ bình thản nói đám người Thanh Vân bang ở trước của Thường phủ chờ cô, cho nên không dám tiến vào, nhìn hắn cùng Dư Mạn Lệ lên ô tô, cô vào đường cùng vốn muốn nhảy sông Hoàng Phố, không nghĩ tới có người còn nhanh chân hơn cô, nhìn tình cảnh thê thảm đó, cô cũng không dám chết nữa, tìm mọi cách trốn tránh đám lưu manh của Thanh Vân bang, ngồi thuyền tới Kim Sơn tìm Chu Hi Thánh.
Nét mặt Thường Yến Hành đầy vẻ hoảng sợ, hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, sự thật mà hắn đeo đuổi suốt hai năm nay lại là tàn khốc như thế.