Thường Nhị gia cảm giác được hắn bắn ra, một đợt xuân dịch nóng bỏng cũng dội thẳng vào mã mắt của hắn, hai bên cũng lên đỉnh là cảm giác thỏa mãn khó có thể miêu tả.
Cả người Phùng Chi mềm mại vô lực bị hắn đè ở bên dưới, tuy rằng rất nặng nhưng cô lại thích cái cảm giác da thịt kề sát nhau như này, ngón tay đang ôm hắn cổ cũng vô thức mà vuốt ve sau cổ hắn, nhìn đôi mắt đen mũi thẳng môi mỏng của hắn, xương gò má đỏ sậm, cái cằm góc cạnh, kết hợp với nhau tạo ra gương mặt tuấn tú, ngày trước chỉ thấy hắn đẹp, lúc này cân nhắc cẩn thận lại vẫn thấy đẹp như thế, có lẽ là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi.
Cô dùng gò má mình cọ nhẹ vào gò má hắn, lại lưu luyến hôn môi hắn, lại vươn lưỡi liếm láp mồ hôi bên tóc mai của hắn, bởi vì rất yêu nên hôn như thế cũng đều không đủ, chỉ có thể như con mèo nhỏ liếm láp không muốn xa rời hắn.
Thường Nhị gia vẫn đang gắng gượng đẩy hông bắn dư tinh, hắn hơi nhắm mắt cảm thụ cái khoái cảm đoạt hồn phách này, bỗng nhiên lật người để cô ngồi lên người hắn, lúc lên lúc xuống, hỗn hợp trong Phùng Chi chảy ra ào ạt, tràn ra cả hông hắn.
“Sao chảy nhiều nước như thế.” Thường Nhị gia hài hước nói, hắn thích nhìn cô ngượng ngùng, khẽ giật giật hai bím tóc của cô, đôi mắt chạm phải một vùng trước ngực cô lộ ra cả đầu vú mẫn cảm đỏ tươi se cứng như cũ, giọng nói của hắn liền trở nên khàn khàn: “Bảo bảo cởi áo cho tôi.”
Hoan ái với Phùng Chi là một chuyện mất hồn lại sung sướng, hắn vẫn còn trẻ trung mạnh khỏe tính dục tràn đầy, sẽ không chỉ tới một lần, đặc biệt vừa rồi mới chỉ là giải cơ khát, bây giờ muốn chậm rãi hưởng thụ.
Phùng Chi muốn từ trên người hắn xuống dưới, lại bị hắn không đồng ý mà siết chặt vòng eo, hắn vẫn còn cắm ở trong cơ thể cô, tuy không còn cứng rắn giống như lúc trước, nhưng vẫn còn rất lớn ở bên trong, thật sự không lòng mà bỏ qua, hai đùi cô lặng lẽ mà run lên, muốn nhanh lên kết thúc, hoảng loạn duỗi tay cởi cúc áo cho hắn, Thường Nhị gia thấy cô nhíu mày, cũng dứt khoát ngồi thẳng dậy, phối hợp với cô cởi tay áo, lộ ra cả mảng ngực rắn chắc. Cánh tay hắn an ủi vuốt ve sau lưng cô, chậm rãi lần lên vuốt ve xương quai xanh gợi cảm của cô.
Hắn cúi đầu hôn cô, một bàn tay nâng lên một bên ngực cô, liếm láp bầu ngực cô cho đến khi nó đầy nước bọt, lại dùng lưỡi hút núm vú hồng hào, hàm răng khẽ cắn, lại đột nhiên há miệng ngậm cả quầng vú vào trong miệng.
“A Chi của tôi sao lại ngoan như vậy chứ.” Hắn mập mờ khen ngợi, hắn ngậm bên trái, tay lại xoa nắn bên phải, phải trái như nhau chẳng hề thiên vị, nghe cô hừ hừ ngâm kêu, lực đạo hút núm vú sưng đỏ dần dần mạnh hơn, như muốn hút ra sữa.
Thân thể hắn lại bắt đầu sinh long hoạt hổ, hồi phục lại tinh thần phấn chấn, mà Phùng Chi cũng phát hiện ra rất nhanh, tư thế như này quá sâu, hắn còn chưa động cô đã căng trướng run lên rồi, lại thêm khoái cảm từ phần ngực cũng đang dấy lên. Có một loại dục niệm ẩn sâu đến đáng sợ đang lặng yên mà nảy sinh rất nhanh.
Cô cảm thấy cả người như có vô số con kiến đang cắn cô, đặc biệt là phần hai người họ liên kết chặt chẽ, cô cảm thấy ngứa ngáy khó nhịn, cô muốn hắn luật động mạnh mẽ, nhanh chóng hoạt động để giải thoát cho cô.
Hóa ra cô vẫn luôn muốn hắn như vậy, cho dù là sinh hoạt, tiền tài, tình cảm thậm chí cả trên giường, từ trước đến nay cô đều sống chết không nhận, bây giờ lại không thể không nhận.
Phùng Chi nhớ tới lời thoại trong cuốn tiểu thuyết nước ngoài mà Chu Hi Thánh cho cô mượn, hai tay cô giữ chặt hai má Thường Nhị gia, nhất định phải nói cho hắn nghe: “I can’t control my eyes, could not help but want to go to see you, like a thirsty man knowing that toxic but also drink water. I originally had no intention of going out to love you, I also tried to put out the bud of love,but when I saw you again, again love the bottom of my heart. (Em không thể khống chế hai mắt mình, không kìm nèn được mà muốn nhìn anh, như người khát nước biết trong nước có độc nhưng vẫn muốn uống. Em vốn dĩ không muốn yêu anh, em cũng từng nỗ lực dập tắt cái tình yêu này, nhưng khi em gặp được anh, tình yêu đó lại sống lại từ tận đáy lòng.)”
Thường Nhị gia giật mình, ý cười nơi khóe môi dần dần sâu thêm, hắn hôn hôn môi cô, cũng dùng tiếng Anh nói: “Who says it is winter?When you are by my side, I feel flowers and birds singing cicadas, I love you, my baby! (Ai nói bây giờ là mùa đông chứ? Ở bên cạnh em, tôi cảm thấy như trăm hoa đua nở, chim chóc ca hót, tôi yêu em, bảo bối của tôi!)”
Đàn ông thâm tình như vậy sẽ dìm chết người trong mật ngọt! Tuổi trẻ như Phùng Chi làm sao có thể thoát được, cô muốn quyến rũ hắn, làm hắn cũng không rời khỏi cô, cô chủ động ôm cổ hắn bắt đầu lên lên xuống xuống, hoa kính vuốt ve thịt trụ của hắn, hắn càng lúc càng cương cứng và nóng bỏng, mỗi khi rơi xuống cắm thẳng vào miệng tử cung, âm thanh lạch cạch hỗn hợp cả tiếng nước như mỏ vịt uống nước, miệng cô phát ra tiếng rên rỉ yêu kiều quả thực so với tiên nhạc còn êm tai hơn.
Đáy mắt Thường Nhị gia đỏ đậm, phối hợp với cô mà đưa đẩy vòng eo, nhìn cánh hoa của cô đỏ thẫm bao bọc thô to của chính mình, lúc thì lộ ra một phần dính đầy xuân dịch mà bóng loáng, trong nháy mắt lại nuốt hết cả cây vào trong, trong lớp rừng rậm đen thui lộ ra hạt châu đã sưng to, trên bụng cô gồ lên một cây hình trụ căng phồng, hình ảnh như vậy thật sự quá mức kích thích, hắn duỗi tay đến chỗ hai người giao hợp, ngón cái xoa hạt châu, ngón giữa kề sát vào phân thân của hắn cùng nhau đưa vào trong cơ thể Phùng Chi.
“A…. Căng quá….” Phùng Chi kiều suyễn thở hổn hển, nơi đó của cô căng đầy, một cây đang ép lên miệng tử cung của cô, một cây quát xát vách tường, ngày trước Thường Nhị gia cũng từng chơi qua như vậy, khi đó cô rất căng thẳng và còn gánh nặng, tuy rằng vẫn có khoái cảm cũng tự mình bóp tắt, mà nay lưỡng tình tương duyệt, cô cảm nhận được tư vị ngập đầu, cảm giác mất hồn khó có thể tự kềm chế được mình, bắt lấy ngón tay hắn: “Yến Hành, Yến Hành, lại nhanh một chút, còn muốn, còn muốn…”
Thường Nhị gia cười nói: “Còn muốn? Cô bé tham ăn, lại cho em sợ em ăn không tiêu… Gọi ba ba, cho em!” Hắn lẩm bẩm giữ một bên ngực đang loạn nhảy khiến hắn hoa mắt, lại thuận thế nhét ngón trỏ vào.
“Ba ba, ba ba….” Cô kêu lên vừa nũng nịu vừa lẳng lơ: “Căng muốn đã chết!” Bỗng nhiên cô há miệng cắn lên vai hắn, phút chốc lưng cứng đờ, cả người run run khó ngừng lại, một cỗ xuân dịch phun ra.
Thường Nhị gia liếc nhìn cười khẽ: “Sao lại mẫn cảm như thế!”