Thường Yến Hành biết mẹ mình có bệnh tim, chịu không nổi kích động, nên cũng không nói gì nhiều chỉ nói hắn cần phải lên thủ đô làm một số chuyện.
Bà Thường vốn là tiểu thư con nhà giàu ở thủ đô, nghe đồn nhà chính phạm vào một số tội, bởi vậy sau khi gả tới Thượng Hải cũng chưa từng về thăm người nhà, bây giờ nghe nói tới thì trong mắt lại nổi lên nét buồn thương mênh mang.
Có hầu gái bưng bát thuốc tới, Thường Yến Hành nhận lấy chén thuốc dùng thìa quấy đều cho bớt nóng, ngồi ở mép giường tự mình bón cho bà ấy từng thìa một.
Bà Thường gặp con trai nên tinh thần tốt hơn một chút, bà thở dài: “Mẹ hiểu được sức khỏe của mình, uống những cái này cũng vô ích thôi, sống một ngày biết một ngày.” Lại nói: “Mẹ hối hận khi cho Dục Trinh đi đọc sách, tuy là hiểu biết được chút kiến thức nhưng lại hỏng cả đức hạnh rồi, cả ngày cứ miên man suy nghĩ không hề yên phận, giữ lại không biết chừng còn làm ra chuyện gì đồi phong bại tục, phải dặn dò chị dâu con chuẩn bị hôn sự của con bé, có nói tới cuối tháng này sẽ gả đi, bên nhà họ Lâm cũng vui vẻ, đợi con bé cưới gả xong cũng xem như hoàn thành xong một cọc tâm bệnh.”
“Con về cũng thấy trong phủ treo lụa hồng, hóa ra là chuyện vui của Dục Trinh, con bé nguyện ý là được.” Thường Yến Hành biết từ nhỏ Dục Trinh đã đính hôn với cậu bảy nhà họ Lâm, hiện giờ thuận theo hôn phối cũng là nước chảy thành sông.
Bà Thường nhìn hắn nói: “Chuyện vướng bận cuối cùng đó chính là con, các anh em con đều cưới vợ sinh con hết rồi, chỉ có con vẫn còn lẻ loi một mình, thực sự khiến mẹ không thể yên lòng được. Nghe Dư phu nhân nói, con và Dư tiểu thư lúc còn lưu học bên Anh quốc đã từng kết giao một khoảng thời gian, sau lại chia tay, bây giờ thấy thái độ bên đó cũng rất nhiệt tình, cũng hết sức muốn tác hợp hai đứa lại. Mấy ngày này con và Dư tiểu thư cùng lên thủ đô, ở chung với cô ấy con thấy thế nào?”
Thường Yến Hành sắc bén nhìn Tần Uyển, biết được cô ta đã giở trò sau lưng, im lặng một lát mới cười nói: “Con với Dư tiểu thư đến thủ đô xong cũng mỗi người đi một hướng, cũng không phải là ở chung. Năm đó quả thật là con và cô ấy từng kết giao nhưng nếu đã là chia tay thì là cả hai không thích hợp, con cũng chưa từng nghĩ sẽ nối lại nhân duyên!”
Bà Thường nghe thế thì lại trở nên lo lắng, trong miệng khùng khục kêu lên, hơi thở trở nên hồng hộc, hai bên má đỏ ửng lên, Tần Uyển vội gọi hầu gái bê ống nhổ tới, Thường Yến Hành đỡ bà ấy cúi người xuống, vừa vỗ nhẹ nhàng vào lưng bà ấy, nhưng nghe “Ọc” một tiếng, bà ấy nôn ra một cục đờm kèm theo cả bát thuốc vừa mới bón cho bà, trong đó còn lẫn vài tia máu.
Sắc mặt Thường Yến Hành thay đổi, vội lấy ra khăn tay giúp bà ấy lau miệng, bà Thường suy yếu quay mặt đi, vừa khóc vừa nói: “Cái thân già này cũng nên chết sớm cho rồi.”
“Mẹ nói nặng lời rồi, tuy con không có duyên với Dư tiểu thư nhưng con không phải là không có kế hoạch cưới vợ.” Hắn đưa khăn cho hầu gái, nhẹ nhàng nói: “Cho con thêm chút thời gian.”
Tần Uyển bưng trà hầu lão phu nhân súc miệng, chen vào nói tiếp: “Nhị gia đã có tính toán như vậy, mẹ cũng nên bớt lo lắng mà yên tâm dưỡng bệnh, chờ tin lành mới đúng.”
“Mẹ biết rõ sức khỏe của mình, chờ không kịp.” Bà Thường nắm lấy tay Thường Yến Hành, gần như cầu xin nói: “Dư tiểu thư gia thế tài mạo chúng ta đều hiểu tận gốc rễ, cũng môn đăng hộ đối với Thường phủ nhà chúng ta, xứng đôi với con nhất. Các con không phải không có tình cảm, mà là vì tuổi trẻ bồng bột vì hiểu lầm mới chia tay, chỉ cần kết hôn xong sớm chiều ở chung, tình cảm nhất định sẽ lại có, con nghe mẹ một lần cuối cùng đi, để mẹ có xuống đó gặp ba con cũng có thể giao đãi.”
Tấm lưng Thường Yến Hành hơi cứng lại, hắn nắm lấy tay gầy trơ cả xương của bà Thường, gượng cười nói: “Mẹ đừng nghĩ quá nhiều, an tâm dưỡng bệnh mới là quan trọng.” Lại sai người hầu đi mời bác sĩ Chu tới phủ khám bệnh.
Bà Thường mặt xám như tro tàn, càng thêm kích động và bi thương: “Trong bằng đấy người con trai con là đứa hiếu thuận nhất, con lại… Lại không chịu đáp ứng yêu cầu của người sắp chết như mẹ sao….” Bà lại bắt đầu ho khan, hầu gái dùng khăn tay đón được, bà lại ho ra hai búng máu.
Sắc mặt Thường Yến Hành cũng trở nên tái nhợt, bỗng nhiên trong lòng hắn cảm thấy tức giận với Phùng Chi, đã nói phải tin tưởng hắn, đã nói hắn muốn cưới cô làm vợ, ngay cả nhẫn cũng đã trịnh trọng đeo tay cô, thế mà cô lại lặng lẽ bỏ trốn không hề để lại tin tức cho hắn, tuy là chịu ủy khuất, nếu thật tình quý trọng tình yêu của hai người họ, thì phải chờ hắn trở về giải quyết, hắn gửi thư cho cô, viết rõ là bốn năm ngày sau sẽ trở về, vì hắn cô không thể chịu ủy khuất bốn năm ngày sao, cô không chịu được… Cứ như vậy mà rời bỏ hắn.
Rốt cuộc cô coi hắn là gì chứ!
Cô có thể thật sự chỉ vì tiền hắn, bị mẹ hắn và chị dâu uy hiếp biết mình đến vợ bé cũng không thể làm, nên quyết tuyệt thừa dịp hắn sắp trở về liền bỏ đi.
Thường Yến Hành hiếm khi không khống chế được cảm xúc như vậy, lại nhìn những giọt nước mắt và vết máu nơi khóe miệng của người mẹ ốm yếu của hắn, đồng tử của hắn trong phút chốc co lại.
Hắn nghe thấy giọng nói của chính mình, theo làn khói trước mặt Quan Âm Bồ Tát từ từ lượn lờ rồi tan ra: “Mẹ, con đồng ý với mẹ.”
Tần Uyển vội vàng cười hì hì nói: “Mẹ nghe rõ chưa, Nhị gia đã đồng ý rồi! Mẹ nhất định phải dưỡng bệnh cho tốt, còn uống trà của con dâu nữa!” Hầu gái và bà vú đều chạy lên chúc mừng, có tiếng cười nhưng không biết sao lại có một nỗi buồn len lỏi vào trong.
Thường Yến Hành cùng bác sĩ Chu ra khỏi phòng, hai người bọn họ đứng dưới hành lang nói chuyện một lúc mới sai người đưa bác sĩ ra khỏi phủ.
Hoàng hôn buông xuống, sắc trời chuyển dần sang tối mờ, tiếng ve giữa những chạc cây vẫn còn đang ồn ào, hắn suy nghĩ một lát, gọi Phúc An tới, nhỏ giọng nói: “Cậu sang con ngõ nhỏ phía đối diện hỏi thăm một chút, có ai là Chu Hi Thánh có còn ở hay không!”