Bà vú đó có chút lạc hậu nâng tay hành lễ: “Ra mắt tiểu thư Mai Lan.”
“Bà tìm ai?” Nguyệt Mai biểu tình đề phòng mà xem bà ta.
Bà vú kia đáp lời: “Tôi là do ông chủ Hoàng đặc biệt phái tới hầu hạ cô, có thể gọi tôi là vú Trần là được.”
Nguyệt Mai đánh giá bà ấy chưa tới bốn mươi, giọng nói nhỏ nhẹ, “Ừ” một câu lại chỉ chỉ chùm chìa khóa: “Đây là gì?”
Vú Trần cười hì hì: “Đây là chìa khóa biệt thự Tiểu Kim Bảo đã từng ở, cô ta dọn đi rồi, ông chủ Hoàng đã cho sửa sang lại một lần nữa, mua thêm vật dụng trong nhà, dặn tôi dọn dẹp hòm xiểng của tiểu thư, nhanh chóng dọn qua đó.”
Phượng Tiên xen mồm vào, pha chút hâm mộ: “Chậc chậc, biệt thự đó ở ngay đường cái phía sau Đại Thế Giới, tòa nhà hai tầng với một hoa viên nhỏ, là nơi khá yên tĩnh trong chốn nhốn nháo này, trước đây là của công sứ người nước ngoài – Charlie xây dựng, ông ta rất có tiền, dùng toàn là vật liệu loại tốt nhất, trong vườn trồng toàn kỳ hoa dị thảo vận chuyển từ nước Anh về.”
Một cô ca sỹ khác nói: “Tiểu Kim Bảo dọn đi rồi, chúng ta vốn luôn nghĩ không biết người chị em nào có phúc được dọn vào đó ở, không nghĩ rằng lại là Mai Lan, thật là kẻ tới sau được lời.”
Một cô ca sỹ khác cũng nói: “Năm đó Tiểu Kim bảo còn chen chúc trong một phòng với tôi, phải một năm sau mới được dọn vào biệt thự đó, Mai Lan mới đến mấy ngày liền được dọn vào ở, ông chủ Hoàng chắc là thật lòng thích cô đó!”
Nguyệt Mai nghe thấy mà tim đập thình thịch, mặt đỏ tai hồng: “Cũng không nên nói lung tung như vậy.”
Phượng Tiên che miệng cười rộ lên: “Cô xấu hổ gì chứ? Ông chủ Hoàng có điểm nào không xứng với cô, ông ta cũng là nhân vật có tiếng tăm ở Bến Thượng Hải, muốn tài có tài, muốn sắc có sắc, cô có muốn mặt trăng, ông ta cũng có thể hái xuống cho cô.”
“Muốn chết sao, càng nói càng quá đáng.” Nguyệt Mai đứng lên nhéo má cô ấy, Phượng Tiên trốn đông trốn tây, hai ca sỹ khác lại khuyên ngăn, lại túm chặt tay Phượng Tiên.
Vú Trần cười ngăn lại nói: “Trước đừng đùa nữa, ngài Hoàng dặn tôi dẫn Lan tiểu thư đến biệt thự thăm quan, xem còn thiếu cái gì không, tránh cho đến lúc dọn vào lại bối rối.”
Nguyệt Mai vừa thở vừa nói: “Chờ tôi trở lại sẽ thu thập cô.” Giơ tay vuốt thái dương, vuốt vạt áo, chọn son môi Tangee, cẩn thận tô lại son môi đến đỏ tươi mới thôi.
Vú Trần dùng chìa khóa mở cửa sắt sơn đen khắc hoa ra, một con đường nhỏ bằng đá vụn nối thẳng đến cửa nhà. Hai bên trồng ngô đồng, dương liễu, bạch ngọc lan cùng cây bồ đề, hoa trà, hoa sơn chi và hoa hồng, Nguyệt Mai đều nhận ra được, cũng không đến nỗi khoa trương như đám Phượng Tiên nói như vậy. Lại nhìn ngôi nhà hai tầng, kiến trúc kiểu Anh Quốc màu trắng sữa, gác hai có cửa sổ bán nguyệt, toàn bộ đều bằng pha lê khung gỗ đỏ hai bên có khắc phù hoa hồng điêu. Hành lang bằng gỗ vây quanh tầng một, quả thật rộng lớn, có đặt thêm cái bàn tròn và mấy cái ghế dựa tinh xảo, lúc nhàn tản có thể ngồi dùng trà phơi nắng.