Hạ quyết tâm, Vương Tinh Tinh nhanh chóng chạy đến nhà Chu Tiểu Vân, chào Triệu Ngọc Trân đang cho lợn ăn: “Cô đã ăn sáng xong rồi ạ? Tiểu Vân đâu rồi cô?”
“Tớ ở đây.” Chu Tiểu Vân tinh thần phấn chấn từ trong phòng bước ra. Hôm nay cô đặc biệt chọn một bộ quần áo mới ít khi mặc đến, áo khoác màu hồng nhạt, phối với quần màu xanh nước biển, đi giày thể thao màu trắng, rất xinh xắn. Tóc dài chia làm đôi, bện thành đuôi sam thả trước ngực. Tóc tai chỉnh tề, đôi mắt sáng ngời đầy sức sống: “Đi nào! Chúng mình đi học thôi!”
Không chuẩn bị tâm lý, Vương Tinh Tinh thấy một Chu Tiểu Vân tựa như không có chuyện gì, kinh ngạc há hốc miệng, thật lâu không hồi hồn lại.
Chu Tiểu Vân cười đến gần, dùng tay nâng cằm bạn lên: “Cằm của cậu sắp rớt trên mặt đất rồi. Mau nhặt lên thôi! Tiểu Bảo, lấy túi sách đi em, chúng ta xuất phát !”
Tiểu Bảo dạ một tiếng đáp lời. Hôm nay Đại Bảo cũng phá lệ đi học với em trai em gái. Nhóm bốn người vừa đi vừa nói cười rất náo nhiệt.
Đi được mấy bước, Chu Tiểu Hà và Chu Chí Hải gọi ầm ĩ đuổi theo.
Bốn người biến thành sáu người, gần đến trường đội ngũ càng ngày càng đông.
Đại Bảo hỏi Chu Chí Hải: “Nhóc này, em học cùng lớp với Đại Nha. Sau này phải thay anh giám sát, ai dám bắt nạt em gái anh, em phải báo ngay cho anh biết đấy, nghe rõ chưa?”
Chu Chí Hải vô ý nói: “Anh Đại Bảo, xem anh nói gì kìa. Có em ở đây sao có thể trơ mắt nhìn người khác bắt nạt em họ em chứ? Anh cứ yên tâm, ai dám trừng mắt với Đại Nha, em sẽ xông lên đánh nó.”
Đại Bảo hài lòng gật gật đầu: “Thế còn được, thế mới đúng là anh em nhà họ Chu chúng ta.”
Nghe cuộc đối thoại giữa hai người này rất giống hai tên thổ phỉ. Chu Tiểu Vân trợn trắng mặt, kệ xác họ, để họ tự biên tự diễn. Không nghĩ xem, trong lớp có một thuần thú sư siêu cấp sủng ái lớp trưởng như cô, ai dám bắt nạt cô chứ?
(thuần thú sư: người huấn luyện động vật, ở đây tức là thầy Phương đó)
Hơn nữa, quan hệ của cô với bạn bè rất tốt. Nếu không phải Lý Thiên Vũ đột ngột xuất hiện làm cô đau khổ buồn bã suốt một thời gian dài thì sao cô lại khác thường như trước đó được.
Trong khi Chu Tiểu Hà và Chu Tiểu Vân cười nói vui vẻ, thì ngược lại Vương Tinh Tinh luôn luôn nói nhiều một mực bị vây trong ngạc nhiên, chưa hồi hồn lại, dọc đường đi không nói gì.
Đến trường mọi người tự vào lớp, cuối cùng Vương Tinh Tinh có cơ hội nói chuyện riêng với Chu Tiểu Vân. Cố kìm nén không hỏi làm cô bé ứ nghẹn: “Nè, Chu Tiểu Vân, hình như hôm nay tâm trạng cậu rất tốt, khác biệt lớn với mấy hôm trước. Có chuyện gì xảy ra à?”
Chu Tiểu Vân cười hì hì: “Khác gì đâu, ngày nào tâm trạng tớ chẳng tốt.”
Vương Tinh Tinh liếc cô một cái: “Đừng lừa tớ. Tớ thấy cậu, mấy hôm trước đọc bài không chịu đọc, tớ nói mười cậu không đáp lại một, cả ngày mặt mày ủ rũ. Hey, Ngô Mai, mau qua đây.”
Vừa đúng lúc thấy Ngô Mai bước vào lớp, Vương Tinh Tinh vội vã kéo cô bé qua đây phân xử.
Ngô Mai nghe Vương Tinh Tinh nói lại, quay sang mỉm cười nhìn Chu Tiểu Vân một lượt rồi lên tiếng: “Đúng đó, Đại Nha. Hôm nay sắc mặt của cậu tốt hơn nhiều!”
Từ lúc khai giảng, duy nhất chỉ có đêm hôm qua cô ngủ một mạch đến bình minh. Ngủ đủ giấc, khúc mắc trong lòng được cởi bỏ tất nhiên tâm trạng sẽ tốt lên. Sắc mặt hồng hào dễ coi hơn nhiều. Đặc biệt hôm nay, cô mặc quần áo mới, tóc tai gọn gàng nên rất xinh, có thể nói là tiểu mỹ nữ.
Chu Tiểu Vân không để ý đến sự tra khảo của hai cô bạn thân, lấy sách giáo khoa ngữ văn từ trong cặp ra, chăm chú đọc trước bài.
Vương Tinh Tinh và Ngô Mai bất đắc dĩ nhìn nhau, không có biện pháp nào đối phó với nhỏ bạn này cả.
Ngô Mai lẩm bẩm “Hũ nút đáng ghét” rồi tức giận về vị trí của mình.
Vương Tinh Tinh còn muốn hỏi tiếp, nghe Chu Tiểu Vân nhẹ nhàng buông một câu nhắc nhở “Cậu quên là hôm nay Thầy Phương nói muốn kiểm tra cậu học thuộc lòng à”, nhớ ra mình mới học được hai câu, vẻ mặt đau khổ đành lấy sách ra lẩm bẩm.
Đang đọc chăm chú, Chu Tiểu Vân liếc thấy hai người ngồi đằng sau anh không ra anh, em không ra em bá vai bá cổ đi tới.
Thường ngày chắc chắn trong lòng cô lại cuộn sóng không yên, lập tức quay đầu đi, nhưng hôm nay cô phát hiện mình có thể lấy ánh mắt bình tĩnh nhìn kỹ Lý Thiên Vũ.
Đây là lần đầu tiên cô chăm chú quan sát kĩ Lý Thiên Vũ mười một tuổi.
Kiếp trước cô gặp người đó khi anh hai mươi mốt tuổi là một chàng trai cao 1m8, nhưng bây giờ Lý Thiên Vũ chưa trổ mã như vậy, cao tầm 1m3, 1m4, nhỉnh hơn cô một chút. Ngũ quan không khác biệt lắm với lúc trưởng thành, chỉ thu nhỏ lại và tăng thêm phần trẻ con.
Lông mày rậm, mắt to, tóc húi cua khóe miệng vi kiều (hơi nhếch lên), nhìn qua chỉ thấy là một cậu nhóc nghịch ngợm bình thường thôi.
Kỳ quái, trước đây mình đã làm gì sai mà hễ thấy cậu ta lại né tránh nhỉ? Cô tự cho là mình không có biểu hiện quá bất thường, vậy việc gì cô phải sợ phải trốn cậu ta?
Lý Thiên Vũ và Cố Xuân Lai cãi nhau ầm ĩ ngồi vào vị trí, hai người không lôi sách ra mà vẫn nói chuyện không ngừng.
Nghe xem hai người học nói gì nào!
Cố Xuân Lai: “Tiểu Vũ, tôi lấy máy trò chơi Tiểu Bá Vương về rồi. Ông thích chơi không, đấu đá linh hồn rất ác liệt, một mình tôi qua hết được các cửa nhé.”
(Máy trò chơi Tiểu Bá Vương: một loại máy trò chơi đĩa. )
Lý Thiên Vũ: “Thật thế à? Vậy cuối tuần này tôi đến nhà ông nhé.”
Cố Xuân Lai: “Tốt, hoan nghênh hoan nghênh. Hai anh em chúng ta hợp tác, chơi cả ngày.”
Lý Thiên Vũ: “Ok, thế tối thứ sáu tôi sang luôn, tối đó hai chúng ta ngủ chung một giường.”
Hoá ra hai người này đã cấu kết với nhau làm việc xấu từ lúc nhỏ, Cố Xuân Lai không hổ là “bạn tốt nhất” của Lý Thiên Vũ.
Lý Thiên Vũ đang với nói chuyện Cố Xuân Lai, đột nhiên có cảm giác ai đó nhìn mình. Cậu quay một vòng, đến khi nhìn thấy đó là Chu Tiểu Vân thì cuối cùng đã phát hiện ra điểm bất thường.
Hả, từ trước đến nay không thèm nhìn mình một cái, nay Chu Tiểu Vân kia lại nhìn mình chằm chằm làm gì?
Nói đến người này, Lý Thiên Vũ rất buồn phiền, hôm khai giảng cậu chỉ vô ý đụng phải cô bé đó thôi đã khiến bàn tay cô chảy máu? Sau đó cậu có bắt nạt cô bé đó đâu?
Đầu tiên là Thầy Phương gọi cậu lên “Nói chuyện”, nói suốt cả buổi; tiếp theo đến lượt Chu Chí Hải bị cảnh cáo khiến cậu mạc danh kỳ diệu. Về sau nghe bạn học nói Chu Chí Hải là anh họ Chu Tiểu Vân mới hiểu hoá ra là đòi lại sự công bằng cho cô bé này; tệ nhất là ngay ngày hôm sau anh trai Chu Tiểu Vân, Chu Chí Lương định đánh cậu, cậu oan uổng quá!
Còn Chu Tiểu Vân kia, cả ngày mặt mày ủ rũ khiến Vương Tinh Tinh ngồi trước không có việc gì lại giết cậu bằnh ánh mắt, giống như tất cả lỗi thuộc về cậu ấy, cậu oan quá mà.
Đáng giận nhất là Vương Tinh Tinh còn phát động con gái trong lớp tẩy chay cậu, khiến Lý Thiên Vũ buồn bực mãi.
Mượn cục tẩy cũng không cho mượn! Quá mất mặt!
Cố Xuân Lai cứ cười nhạo mình ác giả ác báo, chẳng an ủi bạn tí gì.
Thực ra cậu đã làm tội ác tày trời gì chứ! Có cần trừng phạt cậu như thế không? Cậu quá đáng thương, hic hic!