Mỗi tuần chỉ được nghỉ một ngày, về nhà còn phải làm bài tập, khiến Chu Tiểu Vân không thể không cảm thán học tập thật sự càng ngày càng khẩn trương.
Ở kỳ thi đầu tiên Tiểu Bảo đứng thứ năm toàn khối, thoả mãn cười toe toét.
Sau khi Chu Tiểu Vân biết chuyện vui vẻ khen ngợi em trai, tiện thể nói mình có tổng điểm đứng đầu toàn khối trong cuộc thi tháng, cuối cùng cô đã vượt qua cả Thiệu Sắc Vi và Dương Phàm.
Tiểu Bảo luôn lấy chị là vinh dự, cũng giống như Chu Tiểu Vân lấy cậu làm niềm tự hào vậy.
Hai chị em đến tối thứ bảy mới đạp xe về nhà, vừa vào nhà vứt cặp sách xuống rồi chạy sang nhà bác cả thăm bà nội.
Sau một thời gian được chăm sóc cẩn thận, bà nội đã có thể xuống giường đi lại, sắc mặt cũng tốt hơn rất nhiều.
Chu Tiểu Hà và Chu Chí Hải đang cùng xem TV với bà nội, chiếc TV nhỏ trong phòng bà nội là do Chu Quốc Cường bỏ tiền ra mua. Một lần bà thuận miệng nói ngồi mãi trong phòng nhàm chán không có việc gì làm, Chu Quốc Cường lập tức đi mua một chiếc TV 17 inch về khiến bà cảm động, lau nước mắt.
Người già đến một thời điểm nào đó thì tính tình chẳng khác trẻ con là mấy, không biết từ lúc nào bà cũng trở nên mau nước mắt, cảm xúc vui vẻ hay hơi chút cảm động đều được bà diễn tả bằng nước ,ắt.
Chu Quốc Cường thấy mẹ vui vẻ như vậy trong lòng cũng rất vui sướng, thầm nghĩ vì việc này ầm ĩ một trận với vợ cũng đáng. Triệu Ngọc Trân thấy chồng lấy tiền mua ti vi cho bà nội trong lòng vô cùng không vui, càu nhàu mấy câu với chồng.
Lý do của Triệu Ngọc Trân rất đầy đủ, rất có lý: “Chẳng phải mẹ đang sống tại nhà bác cả sao? Anh thường xuyên mang thịt mang xương qua đó em không để ý, dù sao cũng dùng để tẩm bổ cho bà. Nhưng nếu bà buồn chán thì nhà bên đó không biết đường chuyển TV vào phòng cho mẹ xem sao? Cần gì chúng ta phải bỏ tiền mua TV? Nếu về sau mẹ không sống ở nhà bác cả nữa, chẳng lẽ anh mặt dày bê TV về. Đây chẳng phải anh xài tiền phung phí thì là cái gì, hay anh muốn khoe khoang rằng hiện tại nhà mình giàu có nhất trong số các anh em hả? Anh có từng nghĩ đến bác Cả và chú ba sẽ suy nghĩ thế nào không hả?”
Chu Quốc Cường vốn chỉ muốn thể hiện một chút lòng hiếu thảo với mẹ để bà có tivi xem đỡ buồn, chưa từng nghĩ nhiều như vậy, lúc này nghe Triệu Ngọc Trân nói, ông bắt đầu mất kiên nhẫn, nói: “Thôi được rồi, mua thì đã mua rồi, có lẽ nào mang trả lại. Anh Cả và chú Ba nghĩ gì tôi mặc kệ, dù sao tôi chỉ làm theo trái tim mình.”
Triệu Ngọc Trân tức nghẹn không nói được gì, đã mấy ngày dỗi không chịu nói chuyện với Chu Quốc Cường rồi, nhưng ông không biểu lộ gì trước mặt mẹ, mỗi ngày vẫn như thường lệ ghé qua xem ti vi cùng bà nội, trò chuyện với bà cả ngày.
Bà thấy thế thấp thỏm không yên, hỏi: “Quốc Cường à, chiếc TV này tốn không ít tiền đúng không? Có phải vì vậy mà vợ con giận dỗi với con không? Hình như mấy ngày nay mẹ không thấy Ngọc Trân tới.” Triệu Ngọc Trân mỗi sáng bận rộn ở chợ, thông thường đến xế chiều cũng sẽ ghé qua đây trò chuyện với bà một lúc, nhưng hai ngày nay lại không thấy bóng người, khiến bà không nhịn được suy đoán nguyên nhân.
Đương nhiên Chu Quốc Cường lắc đầu phủ nhận, chỉ nói là trong nhà tương đối bận, nguyên nhân tuyệt không phải vì Triệu Ngọc Trân tức giận.
Lúc sau hai người Chu Tiểu Vân và Tiểu Bảo sang thăm lại khiến bà cười tươi như hoa nở, mang ngay một ít hoa quả Chu Quốc Dân đưa đến ra cho hai chị em ăn. Chu Tiểu Vân không nỡ từ chối một mảnh tâm ý của bà, cô cùng Tiểu Bảo mỗi người cầm một quả cam, bóc vỏ ra ăn.
Chu Tiểu Hà ghen tị nhìn Chu Tiểu Vân nói: “Đại Nha, chị nhớ mấy năm trước em còn nhặt đồ cũ của chị mặc mà, sao chỉ trong chớp mắt em đã lớn, cao hơn chị nhiều như vậy.”
Chu Tiểu Hà tự nhận mình lớn lên xinh đẹp, ăn mặc thời trang, nhưng khổ nỗi chiều cao của cô lại hơi khiêm tốn, thật sự vô cùng hâm mộ Chu Tiểu Vân vóc dáng cao ráo thon thả.
Chu Tiểu Vân khẽ mỉm cười, lúc này dù nói gì cũng không tốt, cứ để chị ấy xả ra một hai câu bực tức là được rồi.
Chu Tiểu Hà nói vài câu thấy Chu Tiểu Vân chỉ mỉm cười không nói thì hậm hực ngậm miệng.
Chu Chí Hải thấy chỉ có Chu Tiểu Vân và Tiểu Bảo đến liền hỏi: “Hình như đã lâu không thấy Đại Bảo về.” Đại Bảo vẫn là đến cuối tuần của mấy tuần mới trở về một lần, cầm lấy ít quần áo và tiền sinh hoạt sang thăm bà nội một lúc rồi vội vàng rời đi.
Chu Tiểu Vân giải thích: “Anh ấy đã vượt qua vòng đấu loại thành phố, hiện tại phải nắm chắc thời gian huấn luyện chuẩn bị lên tỉnh tham gia thi đấu, bởi vậy mấy tuần nay không về được.”
Bà nội vui mừng gật gật đầu: “Đại Bảo bây giờ thật có tiền đồ.” Có thể lên tỉnh thi đấu, điều này khiến bà vô cùng tự hào, có đứa cháu như vậy, đi đâu bà cũng có thể ngẩng đầu ưỡn ngực.
Chu Chí Hải tỏ vẻ hâm mộ, nói: “Giờ Đại Bảo thật giỏi, sau này chắc chắn có thể trở thành vận động viên. Haizz, không biết sau này em có thể làm gì nhỉ.” Thành tích cậu chỉ tầm tầm bậc trung, đoán không thể thi đỗ đại học rồi, haizz, tương lại một mảnh đen kịt xa vời a!!!
Chu Tiểu Vân nhớ hồi bé từng ở bên tai Đại Bảo khen ngợi vận động viên uy phong như thế nào, hiện tại nghĩ lại dường như chuyện mới xảy ra hôm qua vậy.
Một lúc sau, Nhị Nha vui vẻ chạy sang gọi Chu Tiểu Vân về ăn tối.
Về đến nhà, Chu Tiểu Vân nhạy cảm phát hiện không khí giữa cha mẹ có gì đó không đúng, hai người lớn mà cãi nhau còn làm ra cử chỉ vô cùng ngây thơ như vậy: một người quay sang đông, một người quay sang tây không thèm liếc nhau một cái.
Tiểu Bảo liếc Chu Tiểu Vân, ý bảo cô tìm một cơ hội khuyên nhủ hai người một chút, Chu Tiểu Vân gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Không biết bắt đầu từ khi nào, chỉ cần cha mẹ cãi nhau, Chu Tiểu Vân liền đóng vai trò người hòa giải, hai người có con gái làm “dầu bôi trơn” từ bên trong cũng có thể làm hòa, thông suốt sớm hơn một chút.
Đại Bảo mở miệng không nói ra được mấy câu dễ nghe, Tiểu Bảo đủ kiên nhẫn, ăn nói tốt nhưng lại không thích làm người hòa giải, Nhị Nha còn nhỏ không nói được, vậy nên trong bốn anh em, người có thể “ra trận” chỉ còn Chu Tiểu Vân.
Cho nên, mỗi khi cha mẹ chiến tranh lạnh, phản ứng đầu tiên của Nhị Nha là đợi chị về khuyên nhủ thì tốt rồi.
Chu Tiểu Vân thấp giọng hỏi Nhị Nha nguyên nhân cha mẹ giận dỗi, Nhị Nha mấp máy môi nói không ra tiếng, nói ba lượt Chu Tiểu Vân mới nhìn ra Nhị Nha nói đến “TV”.
TV? TV gì cơ?
Chu Tiểu Vân bỗng nhớ lại hôm nay đến thăm bà nội có thấy một chiếc TV mới trong phòng bà, xem ra ba ba vì tỏ lòng hiếu thuận đã bỏ tiền ra mua TV mà không hỏi qua ý kiến mẹ.
Chu Tiểu Vân đoán đúng đến tám chín phần, Triệu Ngọc Trân tức giận vì Chu Quốc Cường không bàn bạc trước với bà đã đi mua TV về – đương nhiên, bằng lương tâm mà nói, nếu Chu Quốc Cường có nói trước thì bà cũng không đồng ý.
Chu Tiểu Vân cố ý nhắc đến chủ đề chiếc TV: “Ba ơi, con vừa chơi ở chỗ, trong phòng bà rõ ràng có thêm một chiếc TV mới. Con hỏi mới biết thì ra là ba mua, bà nội thật hạnh phúc, có được người con hiếu thuận như ba vậy!”
Chu Quốc Cường vui sướng nhướn mày, Triệu Ngọc Trân tức thì hừ lạnh một tiếng.