Đại Bảo dùng bút máy xiêu xiêu vẹo vẹo viết xuống tên của mình: Chu ― Chí ― Lương. Nét bút tương đối nhiều, chữ Đại Bảo rất xấu, nên chữ “Lương” cuối cùng còn viết sai hai nét. Nhìn thấy Đại Bảo viết tên, ba Chu nhớ ra Đại Nha chưa có tên nên muốn đặt cho Đại Nha một cái tên vừa dễ nghe vừa dễ viết.
“Ừm… Tên gọi là gì mới hay nhỉ? Tốt nhất giống như Tiểu Hà, gọi là Tiểu Vân đi. Chu Tiểu Vân. Vừa dễ nghe lại dễ viết, quyết định là Chu Tiểu Vân.” Cuối cùng, sau nửa ngày Ba Chu cũng nghĩ ra.
Không thể nào, đáy lòng Chu Tiểu Vân kêu thảm. Vì sao từ kiếp trước đến kiếp này, cha đều đặt tên đó cho mình vậy? Cô không muốn lấy tên Chu – Tiểu – Vân đâu ――
Hỏi lý do ư? Câu hỏi này rất đúng. Chu Tiểu Vân có một bụng nước đắng muốn phun ra ngoài. Con gái nhà ai cũng có một cái tên vừa có khí chất lại nội hàm, như “Thi Kỳ” hay “Vũ Vi”, vừa nghe biết ngay là tên của mỹ nữ.
Còn cái tên Chu Tiểu Vân của mình, nghe thì thấy ngay không có nội hàm càng không có khí chất, tục khí rối tinh rối mù. Khi lớn lên, bị nhiều người gọi tới gọi lui là Tiểu Vân ơi, Tiểu Vân à, mất hết tự nhiên. Khó trách mình không có tiền đồ. Tên gọi của một người đôi khi ảnh hưởng rất lớn đến tương lai của người đó. (=.= chị nghĩ nhiều quá, đâu đến mức đó)
Chu Tiểu Vân vẫn tiếc tên mình bị cha mẹ đặt quá tuỳ tiện, bây giờ, nhất định cô phải tranh thủ vì hạnh phúc của bản thân.
“Cha ơi, con không thích tên đó, cha đặt lại cho con đi.” Chu Tiểu Vân cầu khẩn.
Ba Chu có chút không vui: “Tên Chu Tiểu Vân có chỗ nào không tốt, cha thấy rất được. Viết ít nét, lại đơn giản. Con xem anh của con kìa, ba từ Chu Chí Lương đến bây giờ còn viết sai, không phải bởi vì chữ Lương quá khó viết sao? Hai từ Tiểu và Vân dễ viết, con còn gì không hài lòng nữa?”
“Dễ viết thì dễ viết, nhưng quá bình thường. Không thể gọi là Chu Hàm sao, ý là có hàm dưỡng. Người ta nghe thấy sẽ biết ngay là một bé gái có hàm dưỡng..” Chu Tiểu Vân đề nghị, cô đã sớm nghĩ kĩ tên mới của mình. Chu Hàm, vừa nghe đã thấy khí chất.
Sắc mặt Ba Chu không tốt, làm gì có người cha nào đặt tên mà bị con ghét bỏ: “Chu Hàm? Không được đặt tên hai từ. Con nhà chúng ta đều có tên ba từ. Anh của con, em của con là con trai, tên đệm là Chí, vì vậy gọi là Chu Chí Lương Chu Chí Kiệt, anh họ con bác cả của con đặt là Chu Chí Hải. Chị họ tên là Chu Tiểu Hà, đương nhiên con phải đặt tên như thế. Cha nghĩ kỹ rồi, em con sẽ lấy tên Chu Tiểu Nguyệt.”
Vì cái gì, tên của cô phải đặt theo tên Chu Tiểu Hà, cô tức giận bất bình. Quả nhiên em gái vẫn tên Chu Tiểu Nguyệt, thật không cách nào thay đổi được sao? Không được, cô muốn cố gắng thêm.
“Ba từ à, Chu Đình Đình thế nào? Hoặc là Chu Viện Viện?” Chu Tiểu Vân lui một bước, ngẫm lại con gái có hai từ lặp lại rất êm tai, rất thục nữ.
Ba Chu lắc đầu không đồng ý: “Không xuôi tai, vẫn gọi là Chu Tiểu Vân đi. Ở giữa có một chữ Tiểu nghe thân thiết, vừa giống tên chính vừa giống nhũ danh rất dễ gọi.”
Ba Chu tính tình cố chấp, bạn nhỏ Chu Tiểu Vân không có lực lượng đối kháng bèn đem ánh mắt cầu cứu về phía mẹ. Không ngờ Triệu Ngọc Trân cũng nói: “Tên ba nó đặt không sai.”
Chu Tiểu Vân đành phải bất đắc dĩ tiếp nhận cái tên bị gọi hai mươi mấy năm qua. Xem ra không phải mọi chuyện đều như ý muốn!
Sau khi ăn cơm tối xong, dưới ánh đèn dầu Triệu Ngọc Trân vội vàng may túi sách cho Chu Tiểu Vân. Cô dùng túi sách này đến tận năm lớp bốn mới đổi thành túi vải dù. Nói là túi không đúng lắm, thật ra từ mấy mảnh vải cũ ghép thành, bên trong đựng được vài quyển sách, vở.
Triệu Ngọc Trân lục quần áo cũ không thể mặc được nữa ra, chọn một cái dày hơn, dùng kéo cắt thành mấy mảnh nhỏ, rồi dùng kim khâu mép ngoài tạo thành túi. Cuối cùng khâu thêm một cái quai dài để đeo.
Khi hoàn thành, Triệu Ngọc Trân tự ngắm nghía, cảm thấy không tệ lắm, liền đưa cho Chu Tiểu Vân đứng ở bên cạnh chờ đợi: “Đại Nha, túi sách của con này.”
Chu Tiểu Vân dạ một tiếng rồi nhận lấy. Nhìn cái túi màu sắc rực rỡ, trong lòng cô cảm thấy rất thân thiết. Là trẻ con không có quyền xin mua túi vải dù, Đại Bảo cũng dùng túi giống cô! Thực ra, tay nghề may vá của mẹ rất được, mũi kim đều tăm tắp, nhỏ xinh, từ xa nhìn lại không nhận ra ghép các mảnh vải với nhau.
Ba Chu nói với Chu Tiểu Vân: “Đại Nha, con mang sách vở ra đây, cha viết tên cho con.”
Chu Tiểu Vân không muốn, chữ của cha không dễ nhìn. Tự cô viết còn đẹp hơn nhiều, nhưng mà không thể nói ra cô đã biết viết tên. “Cha ơi, con muốn học viết tên của con. Ngày mai đi học mà tên con còn chưa biết viết thì không ổn lắm. Cha dạy con viết đi!”
Ba Chu vui vẻ đồng ý, cầm lấy bút máy xiêu vẹo viết xuống giấy ba từ “Chu ―― Tiểu ―― Vân”. Chữ này sao quen mắt vậy ta? À, không khác chữ của anh Đại Bảo lắm? Chả trách Đại Bảo viết chữ xấu như vậy, hóa ra di truyền của gia đình!
Chu Tiểu Vân không dám cười, cố gắng nín nhịn, trên mặt tỏ vẻ nghiêm túc, đối chiếu một nét lại một nét viết tên của cô lên bìa sách ngữ văn, toán học. Cô cố gắng thể hiện nét chữ mới tập viết, cố viết xấu hơn.
Ngay cả như vậy, cũng đủ khiến ba Chu kinh ngạc: “Mẹ nó mau đến xem này, Đại Nha nhà chúng ta một lần đã biết viết tên, viết chữ đúng hình dạng, khá dễ nhìn. Mau ra đây xem. “
Triệu Ngọc Trân quay đầu sang cũng giật mình. Bà học không cao, còn chưa tốt nghiệp tiểu học, chỉ nhận biết mấy chữ đơn giản, nếu phải viết thì hơi khó. Thấy Chu Tiểu Vân viết đúng tên của mình, bà vừa kinh ngạc vừa cao hứng:
“Đại Nha thật thông minh, một lần là biết viết tên rồi. Đến bây giờ có lúc Đại Bảo còn viết sai tên!”