Chu Tiểu Vân vừa thấy baby nhỏ xíu má tròn vo thì thích vô cùng, hễ rảnh là chạy sang nhà bác cả chơi với bé.
Chu Tiểu Hà từ lúc sinh con luôn ở nhà nghỉ ngơi, sắp khai giảng bắt đầu lo chuyện chăm bé. Mẹ chồng của cô đau ốm quanh năm, không thể nhờ chăm con! Nhưng mắt thấy sắp phải đi làm, dù sao cũng phải có người chăm bé hộ mình chứ! Nghĩ tới nghĩ lui, cô đành phải trở về xin cha mẹ giúp đỡ.
Thẩm Hoa Phượng mạnh miệng mềm lòng vừa thấy bé con, lòng lập tức mềm nhũn: “Cứ nói luôn trước, mẹ chăm con bé hộ con, sau này con đừng trách mẹ nuôi không tốt.”
Chu Tiểu Hà vui vẻ ôm chầm lấy mẹ. Thẩm Hoa Phượng cười mắng yêu con gái, thực ra trong lòng bà cũng rất vui. Người đã đến tuổi nay, chăm con chăm cháu là chuyện hoan hỉ nhiều người thích nhất!
Thẩm Hoa Phượng nhìn cháu gái của mình, đúng là càng ngắm càng thích, càng xem càng cảm thấy đáng yêu. Bà thường lải nhải với Chu Tiểu Vân bé con giống Chu Tiểu Hà hồi bé cỡ nào.
Chu Tiểu Vân tỉ mỉ quan sát nửa ngày, cảm thấy đứa nhỏ lớn lên rất đẹp đáng yêu, đích xác có vài phần giống Chu Tiểu Hà!
Lúc rảnh rỗi Triệu Ngọc Trân cũng sang chơi, ngắm bé con mà thích vô cùng. Trong lòng bà thầm than thở, không biết bao giờ mình mới có cháu trai cháu gái.
Thẩm Hoa Phượng lảm nhảm với Triệu Ngọc Trân về chuyện lập gia đình: “Đại Bảo nhà em tính bao giờ kết hôn với Lưu Lộ, chị thấy Lưu Lộ là cô gái rất tốt. Người lớn lên xinh đẹp, từng học đại học, lại sống trên thị trấn. Em có con dâu như thế, không biết bao nhiều nhìn mà đỏ mắt đâu!”
Lời này Triệu Ngọc Trân thích nghe: “Ai nói không phải, em cũng muốn Đại Bảo và Lưu Lộ kết hôn sớm một chút. Nhưng vừa đính hôn không lâu, dù thế nào cũng phải đợi đến cuối năm em mới dám không biết xấu hổ giục hai đứa. Đằng nào không thể đợi Đại Bảo giải ngũ mới kết hôn nhỉ, thế thì phải chờ bao nhiêu năm a! Hay là kết hôn trước rồi tính.”
Triệu Ngọc Trân tính toán, nghĩ thầm đến lúc đó sẽ trực tiếp tìm cha mẹ Lưu Lộ để bàn việc này.
Hai người Chu Tiểu Vân cùng Chu Tiểu Hà ngồi bên cạnh trò chuyện với nhau.
Chu Tiểu Hà vui vẻ nói: “Mấy ngày nay chị về nhà thật thoải mái, bé con có mẹ chăm giúp, chị không cần nhúng tay vào, thật hạnh phúc.”
Sau khi kết hôn, Phan Phong đối xử với cô rất tốt, nhưng đã làm dâu người ta đương nhiên không thể như con gái trong nhà, Chu Tiểu Hà đã học được cách làm việc nhà.
Nghe Chu Tiểu Hà nói về việc nhà rõ ràng có đạo lý, Chu Tiểu Vân bật cười. Từ nhỏ đến lớn vẫn lười biếng, chị ấy kết hôn đã thay đổi hẳn, không thể tưởng tượng nổi cảnh Chu Tiểu Hà nấu cơm, giặt giũ quần áo!
Đây là chính là điểm khác biệt lớn nhất giữa chưa lấy chồng và đã lấy chồng. Ở nhà, dù lớn hơn nữa vẫn là con gái bảo bối của cha mẹ, quang minh chính đại cơm đến há mồm, quần áo đến thì vươn tay. Nhưng đã kết hôn, đã là con dâu nhà người, phải học làm hết.
Nhất là Chu Tiểu Hà, mẹ chồng của cô quanh năm có bệnh, gần như không động đến việc nhà. Chu Tiểu Hà sau khi lấy chồng đúng là ăn không ít vị đắng.
May mắn Phan Phong là một người đàn ông tốt biết săn sóc, thường giúp đỡ Chu Tiểu Hà làm việc nhà, khiến cô đỡ vất vả hơn.
Chu Tiểu Vân nói chuyện với chị họ, cảm khái sự thay đổi cực lớn trên người chị ấy. Từ trước đến nay rất thích trang điểm, hiện tại Chu Tiểu Hà mộc mạc hơn, không giống trước kia hay đi mua quần áo, dạo phố. Theo lời chị ấy, là để dành tiền mua nhà trong thị trấn.
Haha, không giống lời Chu Tiểu Hà sẽ nói ra được. Hôn nhân thật sự có thể làm cho một cô gái nhanh chóng trưởng thành!
Chu Tiểu Vân ở nhà nhàn rỗi, gọi điện thoại rủ Ngô Mai qua đây chơi.
Ngô Mai ở trong điện thoại cười nói: “Đại tỷ à, em phải đi làm, ai giống chị còn đang thảnh thơi nghỉ hè a!”
Cuối cùng cô hẹn mấy ngày nữa có thời gian rảnh đến tìm Chu Tiểu Vân.
Hai người gặp mặt tất nhiên vô cùng thân thiết.
Ngô Mai đã có bạn trai, nghe nói là một bác sĩ trong bệnh viện.
Chu Tiểu Vân trêu ghẹo nói: “Tiểu Mai, lúc nào cậu dẫn bạn trai đến cho tớ xem mặt nhé!”
Ngô Mai cười hì hì nói: “Thế chừng nào cậu cũng dẫn vị kia về ra mắt tớ đây!”
Hai cô gái cười hihi haha, lớn lên cùng nhau từ nhỏ lại là chị em họ, tình cảm tự nhiên bất đồng. Cho dù thời gian dài không gặp vẫn thân thiết.
Ngô Mai vừa nghe Chu Tiểu Hà mang theo bé con về nhà, lập tức thích thú kéo Chu Tiểu Vân sang chơi.
Nhìn cục cưng trắng trắng nộn nộn, Ngô Mai thích lắm, ôm trong tay mãi không buông. Bị Chu Tiểu Hà pha trò: “Thích đứa nhỏ thì nhanh kết hôn đi, sau này tự mình sinh một đứa.”
Ngô Mai tuyệt không xấu hổ nói: “Sắp rồi, chờ em kết hôn, nhất định em cũng muốn sinh một bé gái đáng yêu. Con gái tri kỷ, hơn hẳn con trai.”
Chu Tiểu Hà cười nói: “Trưởng bối không nghĩ như vậy đâu, các bà đều thích cháu trai.”
Đây là điểm khác biệt lớn nhất giữa người già và người trẻ tuổi. Thanh niên đều cảm thấy nam nữ đều được, có người thậm chí cảm thấy con gái càng tri kỷ hơn, thế nhưng người lớn tuổi thích con trai hơn để nối dõi tông đường.
Chu Tiểu Vân không tự chủ được nói: “Sau này em cũng muốn sinh con gái.” Tốt nhất có thể làm cho Nữu Nữu của cô trở về…
Chu Tiểu Hà cảm thấy hứng thú truy hỏi: “Tiểu Vân, bạn trai em là ai, kể cho chị nghe một chút.”
Ngô Mai chỉ biết Chu Tiểu Vân có bạn trai, nhưng chàng trai đó tên là gì như thế nào thì không biết, lúc này cũng hiếu kỳ quay đầu sang.
Chu Tiểu Vân hời hợt nói hai câu.
Ngô Mai tròn mắt: “Không thể nào, Tiểu Vân, bạn trai hiện tại của cậu là Lý Thiên Vũ? Chính là Lý Thiên Vũ hồi tiểu học cùng lớp với chúng ta á?”
Lúc này Chu Tiểu Vân mới nhớ ra Ngô Mai và Lý Thiên Vũ cũng từng học với nhau hai năm.
Ngô Mai khoa trương nói: “Hồi tiểu học thời gian đã nhìn ra Lý Thiên Vũ thích cậu, không ngờ hai người thực sự thành một đôi, oa, đây là duyên phận trong truyền thuyết sao?”
Chu Tiểu Vân bị giọng điệu khoa trương của Ngô Mai chọc cười, cô ấy nói to quá.
Chu Tiểu Hà say sưa nghe Ngô Mai kể lại chuyện cũ của Lý Thiên Vũ và Chu Tiểu Vân hồi tiểu học. Chu Tiểu Vân vừa nghe vừa cười, lúc này cũng hồi tưởng lại chuyện trước kia, cảm thấy rất có ý tứ.
Coi như cô biến tướng ngược Lý Thiên Vũ nhiều năm!
Anh vẫn thích cô, cô không để ý tới anh, thẳng đến lên đại học…
Không biết sao, nghe Ngô Mai kể, Chu Tiểu Vân bỗng nhiên cực kì nhớ Lý Thiên Vũ.
Không biết lúc này anh đang làm gì? Có nhớ cô không?
Nhắc tới cũng khéo, di động vang lên tiếng nhạc tính tang, có tin ngắn.
Chu Tiểu Vân mở ra đọc, không ngoài dự đoán là tin ngắn của Lý Thiên Vũ.
“Tương tư quá khổ, chờ mong em về!”
Ngô Mai reo lên: “Quỷ hẹp hòi, cho xem tí thì sao!”
Chu Tiểu Vân cười.
Người yêu nhắn tin cho người khác nhìn thật xấu hổ a! Nếu bị Ngô Mai nhìn thấy còn không bị cô ấy cười trêu, huống chi bên cạnh còn có Chu Tiểu Hà.
Ngô Mai ở nhà Chu Tiểu Vân chơi một ngày mới về.
Thời gian khai giảng đã tới, Chu Tiểu Vân và Tiểu Bảo sắp xếp hành lý quay lại thành phố N.