Xem ra không thể độc quyền về mảng này rồi! Chu Tiểu Vân than thở, tay chân nhanh nhẹn dọn đồ. Cũng may bán từ sáng đến trưa, kiếm không ít. Chu Tiểu Vân vì để việc buôn bán không ế ẩm, áp dụng hàng loạt chính sách khuyến mại. Ví dụ như mua hai cốc tặng một cốc, uống nước có ga tặng một cốc nước chè… Hai hàng kia sao có thể là đối thủ của cô? Hơn nữa, Chu Tiểu Vân xinh xắn, bán hàng luôn cười tươi khiến khách hàng có cảm tình, cố ý đến hàng cô ủng hộ!
Chu Tiểu Vân còn lập cả chi nhánh. Đó là mỗi khi đến chợ phiên họp, cũng bày thêm một hàng nước. Người ta buôn bán tốt sẽ mở chi nhánh mới, cô cũng thế. Tất nhiên, Đại Bảo bán trong chợ chính còn cô ra trông chợ cũ. Ít nhất ở chợ chính có mẹ coi chừng anh. Cô không dám để anh ra chợ cũ một mình bán hàng. Lời ít tiền không đủ mua nước uống có ga với đồ ăn vặt cho anh ấy.
Chợ phiên người đến người đi, lượng người uống đông hơn chợ chính nhiều.
Kiếm được tiền, cô tự giác nộp lên phần lớn, chừa hai nguyên mỗi ngày nhét vào tượng phật Di Lặc bụng bự bằng đất mới mua. Cô nhớ kĩ năm ngoái mua lợn đất quá bé rất nhanh phải làm thịt em ý. Tượng phật Di Lặc này to gấp đôi, nhét còn lâu mới đầy.
Mùa hè là mùa trẻ con thích nhất. Có thể nóng bức, muỗi nhiều hơn, nhưng được nghỉ hè hai tháng, chơi đùa thoả thích. Hơn nữa, mùa hè nhiều đồ ăn ngon. Kem này, nước có ga này, thạch này, ngon nhất là dưa hấu, nhiều đếm không xuể.
Dưa hấu chín đỏ được bày bán rất nhiều, giá rẻ vô cùng. Tám, chín giác có thể mua một quả dưa hấu nặng tám kg, ngâm trong nước giếng một buổi sáng, chiều nóng bức bổ ra ăn giải khát mát lạnh.
Thường có người đạp xe ba gác bán dưa hấu đi ngang qua, Triệu Ngọc Trân thường mua ba, bốn quả để ở nhà đủ ăn trong hai ngày. Trưa một, tối một, mọi lượng cơm tiêu thụ giảm đi, chuyển sang ăn dưa hấu.
Chu Tiểu Vân ăn dưa hấu cảm thấy lúc này dưa hấu vô cùng ngọt, nhiều nước, cát cát. Cắn một miếng, vị ngọt thấm vào tận đáy lòng. Đại Bảo ăn dưa hấu chưa bao giờ chỉ ăn một miếng. Cậu dùng dao bổ nửa quả rồi dùng thìa xúc ăn.
Cả nhà vui vẻ ăn dưa hấu giải nhiệt, đáng thương nhất chính là Tiểu Bảo. Không biết cậu bé thuộc thể chất gì, ăn một miếng dưa hấu đã tiêu chảy. Vì thế, đôi mắt đen láy của cậu buồn bã ngồi nhìn mọi người ăn. Cuối cùng vẫn là Triệu Ngọc Trân thương con, cắt miếng nhỏ cho con ăn đỡ thèm.
Một miếng dưa hấu quả thật rất nhỏ, chỉ rộng bằng hai ngón tay. Tiểu Bảo cắn từng miếng bé xíu, hơn nửa ngày mới ăn hết miếng đó, từ từ cảm nhận vị ngọt mát lành.
Sau khi tắm xong, cả nhà cùng nhau xem ti vi. Giờ đang chiếu phim kiếm hiệp rất nổi tiếng “Anh hùng xạ điêu”, già trẻ gái trai đều thích mê. Gặp nhau nếu không bàn tán về phim hai ba câu mới lạ.
Quách Tĩnh thật thà, Hoàng Dung thông minh không biết mê đảo bao nhiêu chàng trai cô gái. Trẻ con cũng thích xem, hồi đó số phim kiếm hiệp được chiếu ít đến đáng thương.
Đại Bảo suốt ngày cầm thanh kiếm bằng gỗ tự chế vung tay vung chân, ra vẻ mình là một đại hiệp chân chính. Bắt Tiểu Bảo đóng vai Âu Dương Khắc phẩm hạnh thấp kém, háo sắc để cậu đánh cho hoa rơi nước chảy. Tiểu Bảo không chịu đóng vai người xấu, bị anh trai đuổi chạy mấy vòng quanh sân. May có bạn thân của Đại Bảo – Thạch Đầu đến, cuối cùng cậu cũng tìm được tri âm.
Thạch Đầu tên là Thạch Thông, biệt danh Thạch Đầu. Chu Tiểu Vân có lúc nghĩ thầm, đúng là người thế nào tên như vậy, ngốc y như tảng đá.
Thạch Đầu là bạn chơi thân với Đại Bảo từ lúc cởi truồng, hai người ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, Đại Bảo tính tình thế nào Thạch Đầu y như thế. Trèo cây lượm trứng chim, xuống sông bắt cá, trốn học đánh nhau không bao giờ thiếu hai người. Đúng là “thầy nào thì tớ ấy”! (nguyên gốc không phải câu này nhưng ta cố tìm một câu tương đương Hán Việt, ai có câu hay hơn thì bảo ta nhé)
Hai người cầm “Bảo kiếm” bằng gỗ đánh bất diệc nhạc hồ, từ trong sân đến đỉnh nấm rơm, đến khi toàn thân ướt sũng mồ hôi thì nhảy xuống hồ tắm.
Vì thế, con trai đâu có ai không thích mùa hè.
Con gái chơi với nhau đỡ nghịch ngợm hơn, nhưng lúc nhảy dây, bài đồng dao thường nói cũng bị ca dao phim võ hiệp chiếm mất địa bàn. Lắng nghe thử bài ca dao này xem:
Ngốc Quách Tĩnh yêu Hoàng Dung, lão ngoan đồng cười khoái chí.
Hoa hoa công tử Âu Dương Khắc, hàng long đả cẩu Hồng Thất Công.
Cô nương xinh đẹp là Hoa Tranh, cô nương thông minh là Hoàng Dung.
Mục Niệm Từ nói cho ta biết, Dương Khang không phải người tốt.
Ha ha, đúng là bộ phim này có sức ảnh hưởng lớn.
Không cần để ý nó, tập trung nhảy dây. Chu Tiểu Vân thấy bài ca dao này giống bài cũ ở phần vè dễ nhớ, lập tức đại hiển thần uy, uy phong tứ phía, xứng đáng là nhà vô địch nhảy dây trong đám con gái cùng thôn!
Chu Tiểu Hà cũng là cao thủ nhảy dây, thường xuyên hợp tác với em họ. Tổ hợp siêu cường này khiến cho đối thủ đứng căng dây hơn nửa ngày. Lâu dần, mọi người ầm ĩ phản đối, bắt hai người tách ra, bắt cặp với người khác.
Chu Tiểu Vân thế nào cũng được. Nhảy dây do các bạn cố ý kéo cô ra chơi. Chứ ở nhà cô còn một đống việc. Trước lúc nghỉ, thầy Phương cho cô một quyển nhạc phổ chưa luyện hết, hằng ngày luyện thư pháp với anh trai nữa. Cô đã quyết định từ tự mình tập viết chuyển hẳn sang bồi luyện. Trông thấy chữ anh viết càng ngày càng đẹp, cô còn hài lòng hơn cả chữ chính mình viết.
Dù sao, mục đích luyện chữ là để bồi dưỡng khí chất, tính kiên nhẫn, không phải để sau này trở thành bậc thầy thư pháp. Viết đẹp hơn, có thể khoe với người khác, cô đã thấy đủ. Giờ dần dần buông xuống cô không thấy đáng tiếc.
Đại Bảo kiên trì luyện chữ hơn một năm. Tính tình táo bạo bất tri bất giác sửa lại không ít. Đương nhiên giờ chữ chưa hẳn đã đẹp, nhưng tương lai rất tươi sáng.
Thực ra, mọi người thường có suy nghĩ sai lầm rằng, nếu viết bằng bút lông chữ rất đẹp ắt viết bút máy cũng đẹp. Bút lông và bút máy hoàn toàn khác nhau. Bút lông không luyện năm, sáu năm không đạt được trình độ sơ đẳng nhất nên không ảnh hưởng lớn đến việc viết chữ hàng ngày.
Chu Tiểu Vân không giải thích rõ điều này cho anh, kệ cho anh ấy vui vẻ luyện viết bút lông rồi tự nhận mình trong tương lai sẽ trở thành bậc thầy viết thư pháp nổi tiếng.
Dù sao Đại Bảo trở nên ổn trọng hơn là chuyện thực. Số lần gây chuyện đánh nhau giảm đi, có xu hướng trở thành học sinh ngoan. Điều này khiến cô vô cùng thỏa mãn, dù sao từ từ sẽ thay đổi!
Tiểu Bảo từ lúc học lớp một, đem chị gái trở thành mục tiêu phấn đấu của mình. Học hành nghiêm túc, khắc khổ khiến cô vô cùng vui mừng. Tính hai năm nữa, Nhị Nha bắt đầu đi học cũng dạy nó nền tảng ban đầu. Hắc hắc, chỉ có học sinh lười chứ không có học sinh dốt.
Nhị Nha trời sinh tính tình nũng nịu, lúc này đang ôm lấy chân Chu Quốc Cường, đòi ngồi trong lòng ba xem ti vi. Ông rất thương yêu con gái út, bế bổng con bé lên đặt lên đùi mình.
Nhị Nha được như nguyện, chăm chú xem phim hoạt hình, không biết chủ ý của chị đã rơi xuống đầu mình.