Dù sao hai người một mực giận dỗi đã gần ba tháng không nói chuyện tử tế, hiện giờ tạm thời rất xấu hổ, không biết nên nói gì cho phải.
Chu Tiểu Vân hiểu rõ lo lắng trong lòng Vương Tinh Tinh, quay đầu lại chủ động cầm tay bạn: “Tinh Tinh, đừng để chuyện không vui mãi trong lòng, chuyện đã qua hãy để nó qua đi, chỉ cần bây giờ và tương lai chúng ta mãi thân thiết là được.”
Vương Tinh Tinh cảm thấy lòng bàn tay Chu Tiểu Vân vẫn ấm áp như vậy, ấm áp đến tận trái tim cô.
Cuối cùng Vương Tinh Tinh không nhịn được trào nước mắt: “Tiểu Vân, vì sao cậu đối xử với mình tốt như vậy, mình thật sự rất cảm động lại vô cùng xấu hổ. Trước đây, mình không nên đối xử với cậu…”
Chu Tiểu Vân cười lau đi nước mắt của Vương Tinh Tinh: “Cậu đối xử với mình thế nào nhỉ? Sao mình không nhớ rõ? Chết rồi, liệu có phải mình mắc chứng bệnh mau quên, còn trẻ đã giống đãng trí như người già không, không được?”
Vương Tinh Tinh bật cười, chợt thẹn thùng nói: “Xin lỗi, Tiểu Vân, tớ để tâm vào mấy chuyện vụn vặt không dứt ra được. Thật ra, tớ chỉ giận dỗi, tớ chưa từng nghĩ tới chúng ta sẽ tuyệt giao. Tớ chỉ…”
Chỉ là tức giận nam sinh mình thích trong mắt chỉ có Chu Tiểu Vân, tức giận Chu Tiểu Vân không cần làm gì đã khiến nam sinh kia ái mộ, tức giận bản thân mình luôn thua xa Chu Tiểu Vân…
Chu Tiểu Vân khua khua tay áo: “Được rồi, đừng nói chuyện này nữa. Chúng ta bàn xem tối nay nấu món gì ngon đi!”
Tiểu Bảo ở bên cạnh nhìn Chu Tiểu Vân và Vương Tinh Tinh trò chuyện, sớm biết rõ chân tướng tất nhiên cậu hơi bực mình với Vương Tinh Tinh. Chẳng qua là chị đã rộng lượng như vậy, cậu không có lập trường gì chỉ trích Vương Tinh Tinh cả.
Trong lúc ăn cơm tối Tiểu Bảo gõ Vương Tinh Tinh hai câu: “Chị Tinh Tinh, chị và chị gái em từ tiểu học đã là bạn cùng lớp, có thể nói là tình bạn làm bằng sắt rồi. Chị của em tính cách thế nào chị còn không biết sao? Sau này không được tùy tiện bắt nạt chị em như thế nữa!”
Khiến Vương Tinh Tinh vừa xấu hổ lại buồn cười: “Biết rồi, em trai Tiểu Bảo!” Chậc chậc, đúng là yêu chị như mạng, bộ tộc trung thành bảo vệ chị gái.
Tiểu Bảo nghiêm mặt nói: “Gọi em là Chu Chí Kiệt!” Cậu đã mười sáu tuổi , ngoài người nhà ra cậu không thích nghe người khác gọi nhũ danh của mình. Cho dù người kia là Vương Tinh Tinh từ nhỏ lớn lên cùng nhau cũng vậy.
Vương Tinh Tinh và Chu Tiểu Vân nhìn nhau cười, tất cả không thoải mái không vui trước đây đều tan theo nụ cười này bay đi.
Hôm sau khi Lưu Lộ đến lớp, cô ngạc nhiên khi phát hiện Vương Tinh Tinh cười híp mắt chào mình, lúc hết tiết còn vui vẻ nắm tay Chu Tiểu Vân đi nhà vệ sinh.
Hai người thường xuyên chụm đầu vào một chỗ thì thầm, gạt Lưu Lộ qua một bên. Cô bất mãn trách: “Hai người các cậu làm lành thì làm lành, có cần thân thiết vậy không? Định để cho tớ nhìn đố kị đỏ mắt hả?”
Chu Tiểu Vân cười, Vương Tinh Tinh đắc ý trừng mắt nhìn.
Hai người một lần nữa khôi phục tình cảm thưở trước, có lẽ là ý thức được điều đó có vị trí cực kì quan trọng trong lòng mình, Chu Tiểu Vân và Vương Tinh Tinh đặc biệt quý trọng tình bạn đã mất nay phục hồi lại, cũng làm cho Lưu Lộ nhìn không bằng lòng.
Chu Tiểu Vân từng lặng lẽ hỏi sau lưng Vương Tinh Tinh: “Tinh Tinh, bây giờ cậu còn cảm giác với nam sinh kia không?” Sợ kích thích đến Vương Tinh Tinh, Chu Tiểu Vân không dám nhắc đến cái tên Uông Tử Kỳ.
Vương Tinh Tinh thì ngược lại, dường như không có việc gì nói: “À, cậu đang nói Uông Tử Kỳ hả, tớ không còn cảm giác với cậu ta lâu rồi. Cậu xem, bây giờ không phải tớ rất tốt sao?”
Chu Tiểu Vân tỉ mỉ quan sát Vương Tinh Tinh, phát hiện cô bạn cười hì hì: “Cậu không lừa tớ chứ, thật sự không thích nữa?”
Thích một người đâu thể nói để xuống đơn giản như vậy là bỏ xuống được. Tình cảm không phải là thứ bản thân muốn khống chế là khống chế được.
Vương Tinh Tinh thấy không thể gạt được Chu Tiểu Vân, đành nói thật: “Lừa cậu đó, thích một thời gian dài như sao thoáng cái nói buông thì để xuống được ngay. Nhưng hiện tại ít nhất tớ có thể lý trí một chút khi đối mặt với Uông Tử Kỳ, kỳ thực, tớ cũng không biết mình thích cậu ta hay là thích cái cảm giác thích một người nữa.”
Con gái đến độ tuổi như hoa, ai chưa từng có mộng tưởng và chờ mong đẹp như tranh vẽ? Thấy bạch mã hoàng tử trong lý tưởng và mỗ nam sinh nào đó trong hiện thực ngẫu nhiên có điểm tương tự, thì cô gái đó sẽ hướng tình cảm mãnh liệt của mình lên người chàng trai kia.
Có thể cô gái thích chàng trai chỉ tồn tại trong tưởng tượng của mình, chờ khi thực sự đi vào sẽ phát hiện tất cả chỉ là ảo tưởng của mình mà thôi.
Thế nhưng, ai có thể nhẫn tâm trách thiếu nữ mộng mơ chứ?
Thiếu nữ ôm ấp tình cảm đẹp như thơ!
Chu Tiểu Vân hiểu rõ gật gật đầu, Vương Tinh Tinh từng mê mệt không thể thoát khỏi vì từng hành động cử chỉ vui, buồn của Uông Tử Kỳ, xem ra hiện tại đang từ từ thoát khỏi mê cung này.
Có thể bạn ấy vĩnh viễn không có cách nào quên được nam sinh đầu tiên mình thích, nhưng từ thầm mến đến thất tình, chẳng lẽ thiếu nữ không thể thực sự trưởng thành, thoát xác?
Vương Tinh Tinh, thấy cậu vẫn rộng rãi hoạt bát như trước kia tớ cảm thấy rất vui, khó diễn tả thành lời nổi. Cái tên kia không biết thưởng thức ưu điểm của cậu, sau này nhất định sẽ có chàng trai khác ưu tú hơn phát hiện ra vẻ đẹp của cậu. Đến lúc đó cậu thật sự trưởng thành, sẽ được thưởng thức tình yêu ngọt ngào của mình thôi!
Bây giờ cậu và tớ đều còn quá nhỏ, chưa phải lúc nói đến chuyện yêu đương.
Còn, Uông Tử Kỳ hình như vì chuyện của Chu Tiểu Vân mà bị đả kích không nhỏ, rơi vào cảnh học hành lùi bước, bị cô Diệp gọi lên nói chuyện mấy lần nhưng hiệu quả không tốt lắm.
Trong lớp nhiều lần thất thần, bài tập liên tiếp mắc lỗi, học tập không yên lòng. Tình trạng này sao có thể xuất hiện trên người học sinh lớp mười hai đang gần sát kì thi đại học?
Còn nữa, có thể nói Uông Tử Kỳ là người nổi bất nhất trong các nam sinh ban xã hội, có hi vọng đỗ đại học nhất. Nhưng, học tập trượt dốc như núi lở thế này thì rất khó nói, thảo nào cô Diệp cuống lên như thế .
Khi Chu Tiểu Vân bê bài tập đến phòng làm việc của giáo viên, cô bị cô Diệp gọi lại: “Chu Tiểu Vân, em qua đây một chút, cô hỏi em chuyện này.”
Chu Tiểu Vân sửng sốt, trong lòng lại nghĩ cô Diệp gọi mình để hỏi chuyện gì?
Lúc nói chuyện với học trò cưng của mình, Diệp Lan không cần che che giấu giấu, rất gọn gàng dứt khoát hỏi: “Cô nghe nói Uông Tử Kỳ từng rất có hảo cảm với em, gần đây trò ấy thất thường có phải có liên quan đến em không?”
Chu Tiểu Vân ngạc nhiên, xem ra gián điệp trong lớp đúng là tẫn trách a, báo cáo cả chuyện này với cô Diệp. Cô cân nhắc nửa ngày, lựa chọn kể hết mọi chuyện.
Đương nhiên cô không nhắc một chữ nào đến Vương Tinh Tinh, qua loa kể lại việc Uông Tử Kỳ thường đến tìm mình nói chuyện hỏi han này nọ, sau đó mịt mờ ám chỉ mình từng “Nhắc nhở” cậu ta phải chú tâm học hành.
Ánh mắt sắc bén Diệp Lan nhìn thẳng vào Chu Tiểu Vân, cô thản nhiên nhìn lại. Đúng thôi, mình không hề làm sai gì cả, dĩ nhiên có gì mà nao núng, chột dạ.
Diệp Lan nghĩ thầm lời Chu Tiểu Vân nói có thể tin được. Nếu đúng như lời Chu Tiểu Vân nói, Uông Tử Kỳ là gieo gió gặt bão, không trách được Chu Tiểu Vân.
Chu Tiểu Vân không hề sai, nếu thật sự qua lại với Uông Tử Kỳ mới là chuyện không đúng! So sánh giữa hai người, hiển nhiên vị trí của Chu Tiểu Vân nặng hơn.
Chu Tiểu Vân là tuyển thủ hạt giống số một của khoa văn, không ai thay thế nổi trong lòng cô Diệp.
Chu Tiểu Vân nghĩ thầm sau này có cơ hội nên khuyên Uông Tử Kỳ mấy câu, nhìn bộ dáng cậu ta chán chường cũng rất đáng thương!