Mục lục
Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một tuần sau, thư trúng tuyển của Tiểu Bảo được gửi đến tận tay. Hai vợ chồng Chu Quốc Cường cảm thấy năm nay nhất định là một năm may mắn của cả gia đình.

Đại Bảo vào đội điền kinh của tỉnh, Tiểu Bảo lại thi đỗ vào trường cấp ba Anh Minh với thành tích cao hơn nữa được miễn toàn bộ học phí. Một loạt tin tốt đến liên tiếp khiến Chu Quốc Cường và Triệu Ngọc Trân cả ngày tươi cười không khép miệng.

Vốn dĩ hai vợ chồng thỉnh thoảng còn ầm ĩ vì một vài mâu thuẫn nhỏ gì gì đó, hiện tại đâu còn tâm tư nhàn hạ đó. Nên liều mạng kiếm tiền cho bọn nhỏ đọc sách đi!

Không cần nộp học phí cấp ba cho Tiểu Bảo làm giảm đi một khoản chi lớn. Học phí ở trường Anh Minh năm sau lại cao hơn năm trước, so sánh với học phí năm Chu Tiểu Vân học lớp mười đã tăng lên khá nhiều.

Bây giờ cuộc sống của con người càng ngày càng chuyển biến tốt đẹp, sinh hoạt phí bọn nhỏ cũng như nước lên thì thuyền lên.

Đại Bảo đến thành phố lớn việc ăn uống đã có đội điền kinh lo, nghe nói mỗi tháng còn được phát tiền lương, khiến Chu Quốc Cường và Triệu Ngọc Trân giảm đi không ít tâm sự. Thế nhưng, Triệu Ngọc Trân vẫn lo con trai không đủ tiền tiêu, luôn muốn đưa thêm cho Đại Bảo tiền sinh hoạt phí nhiều một chút.

Hiển nhiên Chu Quốc Cường không ngăn cản, còn bảo vợ mỗi lần gửi tiền nhớ gửi nhiều thêm ký một chút.

Đại Bảo nhận được tiền lại gọi điện thoại về nói: “Ba à, con ở đây đâu có cơ hội nào để dùng đến tiền, tháng trước mẹ gửi mấy trăm nguyên con còn chưa dùng hết mà. Đừng gửi tiền cho con nữa, à từ tháng sau con bắt đầu được nhận tiền lương rồi.”

Chu Quốc Cường nói chuyện với con trai mấy câu, Triệu Ngọc Trân ở bên cạnh đợi một lúc rồi nhận lấy điện thoại nói chuyện với Đại Bảo.

Chỉ nghe thấy một chuỗi dài dong văn tự của Triệu Ngọc Trân như sau: “Đại Bảo à, mỗi ngày con ở đó có được ăn no không, muốn ăn cái gì thì đi mua mà ăn, đừng tiết kiệm đấy nhé. Không đủ tiền tiêu thì báo về nhà một tiếng, mẹ sẽ đi gửi cho con. Hai hôm nay trời nóng nhớ mỗi ngày phải tắm rửa thay quần áo đấy…”

Đầu bên kia Đại Bảo vừa nghe vừa gật đầu. Đồng đội đứng bên cạnh nghe thấy tiếng lải nhải truyền ra từ tai nghe điện thoại đều nở nụ cười. Đại Bảo vội vàng cắt ngang lời mẹ, nói thêm hai câu rồi cúp điện thoại.

Triệu Ngọc Trân ý do vị tẫn (chưa thoả mãn) nói: “Sao cúp điện thoại sớm như vậy, em còn chưa dặn dò đủ mà!”

Bị Chu Quốc Cường cười trêu nói: “Đại Bảo đã lớn vậy rồi, đâu cần em cằn nhằn nhiều nữa.”

Triệu Ngọc Trân lại không cảm thấy Đại Bảo đã trưởng thành. Dù Đại Bảo còn cao hơn bà một cái đầu, nhưng trong mắt bà vẫn chỉ là một đứa trẻ. Con trai dù lớn hơn nữa, trong mắt mẹ mãi chỉ là đứa nhỏ thôi!

Chủ nhật Chu Tiểu Vân và Tiểu Bảo trở về nghe nói Đại Bảo gọi điện thoại về đều bóp cổ tay than thở, sao không đụng dịp anh ấy gọi điện thoại về chứ? Được nói chuyện với anh ấy mấy câu thì tốt biết mấy!

Lại không được gọi điện đến sợ quấy rầy Đại Bảo huấn luyện, mấy ngày không gặp anh ấy đúng là rất nhớ!

Đối với hành vi Tiểu Bảo vào thị trấn chờ, Nhị Nha bày tỏ sự kháng nghị mạnh mẽ: “Anh Hai, anh vào trong thành với chị, đại ca cũng không ở nhà, chỉ còn lại một mình em ở nhà rất buồn chán đó!”

Tiểu Bảo không để ý tới lời phản đối của cô bé, vẫn làm theo ý mình như cũ.

Nhị Nha làm ầm ĩ đòi vào trong thành ở mấy ngày, Chu Quốc Cường không có cách nào khác đành phải lái xe đưa Nhị Nha tới.

Nhị Nha chưa bao giờ được ở phòng trọ bên ngoài, vô cùng hưng phấn hiếu kỳ. Lúc hỏi cái này, lúc lại hỏi cái khác, cũng khiến Tiểu Bảo không cô đơn.

Lúc Chu Tiểu Vân tan học về, Tiểu Bảo đã nấu cơm nước xong, Nhị Nha thân thiết chạy tới: “Chị, em gái thân yêu của chị tới rồi!”

Chu Tiểu Vân bị sự kinh hỉ bất ngờ này làm giật mình, ôm Nhị Nha cười nói: “Sao em không ở nhà đợi mà tới đây?”

Nhị Nha trề môi đến mức có thể treo lọ: “Ai bảo chị phải học hè ở trường, anh Hai lại vào nội thành ở với chị? Trong nhà chỉ còn lại một mình em chán chết.” Bình thường đến trường thì thôi, nhưng nghỉ hè vẫn chỉ có một mình ở nhà thật là chán, ba mẹ đều bận rộn sao có thời gian chơi với cô.

Chu Tiểu Vân hỏi: “Các bạn thân mến của em đâu?” Hình như cô nhớ năm ngoái nghỉ hè rất ít khi nhìn thấy Nhị Nha ở nhà, luôn có một nhóm bạn kéo con bé đi chơi.

Nhị Nha dừng một chút: “Ai nha, chơi với bọn nó chẳng vui gì cả.”

Khẩu thị tâm phi! (nói một đằng nghĩ một nẻo)

Chu Tiểu Vân liếc mắt đã nhận ra Nhị Nha trong ngoài bất nhất, tỉ mỉ suy nghĩ, ừm, nhất định là con bé này tìm lý do để ở đây mấy ngày. Nhị Nha luôn có một sự hâm mộ kỳ lạ và khát khao với việc trọ bên ngoài, muốn sớm trải nghiệm một chút!

Chu Tiểu Vân không vạch trần con bé, con bé muốn ở đây mấy ngày cũng được. Dù sao Tiểu Bảo cũng không có việc gì làm, để thằng bé dẫn đi chơi mấy ngày.

Tay nghề bếp núc của Tiểu Bảo coi như rất khá, nấu cơm thơm nức, xào một bát khoai tây cà chua và mua thêm một tai lợn về. Mở bình Sprite, ba người ăn uống rất thoải mái.

Nhị Nha cảm thấy quá đã, nhìn xem, có ăn có uống, không có người lớn ở bên cạnh dài dòng, muốn làm gì thì làm gì thật thoải mái a!

Sau khi Chu Tiểu Vân đi học, Nhị Nha quấn quít lấy Tiểu Bảo đòi dẫn cô ra đường Thượng Hải đi dạo.

Tiểu Bảo bất đắc dĩ trời thì nóng còn phải dẫn Nhị Nha đi, nhân tiện mua một đống đồ ăn vặt để lấp cái dạ dày không đáy của con bé, sau đó mua mấy quyển truyện tranh cho con bé đọc.

Nhị Nha vung tay hô to: “Em quyết định rồi, em sẽ ở lại đây đến hết kì nghỉ hè!”

Tiểu Bảo nghe xong rất đau đầu, tha cho cậu đi, aizz!

Buổi tối tất nhiên Nhị Nha ngủ cùng Chu Tiểu Vân, đầu giường có một cái quạt điện nhỏ. Cô cẩn thận chỉnh số nhỏ nhất, ban nãy còn líu ra líu ríu, Nhị Nha chơi cả ngày cuối cùng cũng mệt mỏi, ngủ vù vù.

Chu Tiểu Vân cẩn thận nằm bên cạnh con bé, nghĩ thầm ngày mai phải dậy sớm mình nên ngủ thôi.

Chỉ chốc lát sau, một cơ thể tròn vo nóng hầm hập lại dán qua đây, một tay đặt trên ngực Chu Tiểu Vân, một chân cũng gác qua người. Chu Tiểu Vân thở dài, sao lại quên mất tướng ngủ xấu của Nhị Nha chứ? Ai, chịu đựng một chút đi, có lẽ con bé ở lại hai ngày rồi về.

Đáng tiếc Chu Tiểu Vân tính sai rồi, đọc truyện tranh say sưa. Nhị Nha căn bản không chịu về. Chiều thứ bảy về nhà một ngày đến chủ nhật, Nhị Nha kiên trì ngồi lên xe đạp Tiểu Bảo lại đến.

Triệu Ngọc Trân cười nói với Chu Quốc Cường: “Đứa nhỏ nhà người ta vừa đến nghỉ hè đều trở về, nhà chúng ta thì ngược lại, khác hẳn nhà người khác. Nghỉ hè bọn nhỏ đều thích chạy vào thị trấn.”

Chu Quốc Cường cười ha ha: “Tùy bọn chúng đi. Thích ở đâu thì ở đó.”

Chu Tiểu Vân bắt đầu ngóng trông kì nghỉ hè trôi qua nhanh một chút. Con bé Nhị Nha này ngày nào cũng ngủ với cô hại cô hiện tại mỗi ngày chỉ ngủ được mấy tiếng.

Từ trước đến nay Chu Tiểu Vân ngủ không sâu, lại quen ngủ một mình, có Nhị Nha ở cạnh lật qua lật lại sao ngủ được!

Tiểu Bảo nhìn viền mắt Chu Tiểu Vân bắt đầu có vết thâm nhàn nhạt thì thương lắm, không cần nghĩ cũng biết Nhị Nha gây họa.

Tiểu Bảo nghĩ hết cách thuyết phục Nhị Nha trở về cũng không có hiệu quả, Nhị Nha cảm thấy cuộc sống trôi qua thế này thật thoải mái, đâu chịu đi. Cậu cũng bó tay, xị mặt Nhị Nha không sợ, nói dễ nghe thì con bé cười hì hì, dù sao nhất quyết không quay về.

Cũng may ba tháng học hè của Chu Tiểu Vân cuối cùng đã kết thúc. Trước khi khai giảng đương nhiên phải cho nghỉ mấy ngày để các học sinh nghỉ ngơi.

Chu Tiểu Vân như trút được gánh nặng, vội vàng cùng Tiểu Bảo đóng gói Nhị Nha mang về nhà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK