Đại Bảo cảm động định xuống xe ôm Tiểu Bảo một cái, nghĩ thầm không hổ là em trai mình, thấy mình trở về vui vẻ như vậy.
Chẳng ngờ, Tiểu Bảo bỏ qua cậu, chạy sang bên cạnh vui sướng gọi “Chị, chị”.
Đại Bảo trợn trắng mắt, thầm mắng một câu “Quỷ bất công”. Tiểu Bảo từ nhỏ đến lớn luôn đối nghịch với cậu, nhưng vừa đếnbên cạnh Chu Tiểu Vân thì lại nhu thuận nghe lời và bám dính lấy.
Quá khinh người, quá không để anh trai nó vào mắt.
Đại Bảo đang khó chịu trong lòng, nhìn thấy em gái Nhị Nha vui vẻ chạy tới bên cạnh mình trong lòng mới thoải mái hơn một chút, vẫn là Nhị Nha tốt, so với Tiểu Bảo không lương tâm kia tốt hơn nhiều.
Đại Bảo để Nhị Nha lên ngồi sau xe, sau đó đưa Nhị Nha đến cửa hàng mua đồ ăn vặt.
Quỷ kế nhỏ thực hiện thành công Nhị Nha cười giống tiểu hồ li. Từ nhỏ Nhị Nha chính là người xem sắc mặt giỏi nhất, vuốt mông ngựa giỏi nhất, dỗ người giỏi nhất. Tốn ít công sức nhất đạt được lợi ích thực tế lớn nhất luôn luôn là nguyên tắc của Nhị Nha.
Bình thường buổi tối là một bữa tiệc lớn, sau khi ăn xong hai anh em Chu Tiểu Vân, Đại Bảo đến nhà mấy đứa bạn trong thôn ngủ nhờ một đêm.
Trong nhà, các lầu các phòng còn chưa xây xong, ngủ bên trong sẽ bị lạnh, nhà bác cả đã có Tiểu Bảo, Nhị Nha tự nhiên không thể tới. Hơn nữa, Chu Tiểu Vân và Đại Bảo cũng không sợ không có chỗ ngủ hai buổi tối. Đại Bảo thì đến nhà Thạch Đầu. Chu Tiểu Vân thì có lúc đến nhà Vương Tinh Tinh, có lúc lại đến nhà Tôn Mẫn.
Tôn Thành Võ mang theo một nhóm người lợp ngói Giang Môn làm việc rất tận tâm, Triệu Ngọc Trân tự nhiên không thể bạc đãi người ta, ngày ngày làm thức ăn ngon chiêu đãi. Rượu thì không thể uống, một đám say khướt buổi chiều còn làm gì được nữa?
Gần đây, ở trong trường Tiểu Bảo thường xuyên bị thầy giáo xách đi học thêm, có lẽ thời gian sắp tới thi học sinh giỏi đủ khiến Tiểu Bảo bận việc. Cả ngày thấy Tiểu Bảo ôm sách luyện thi đọc ngấu nghiếm, không biết hiệu quả thế nào.
Chu Tiểu Vân quan tâm hỏi Tiểu Bảo ôn tập ra sao, Tiểu Bảo không để trong lòng, hàm hồ nói chắc cũng không tệ lắm!
Đại Bảo cười trêu nói: “Không tốt cứ việc nói thẳng, anh đây cũng không cười nhạo em!”
Tiểu Bảo trả lời một cách mỉa mai: “Kể cả không được cũng còn hơn anh.”
Hai anh em đấu võ mồm sớm thành thói quen, trong nhà cũng không ai để ý đến hai người, nên làm gì thì đi làm cái đó.
Cuộc thi diễn ra vào sáng thứ ba, địa điểm tại trường tiểu học Thực Nghiệm trên thị trấn.
Học sinh lớp năm trường tiểu học Hưng Vượng có bốn người tham gia thi đấu, ngồi chung xe với thầy giáo, nửa ngày sẽ trở lại.
Chu Tiểu Vân rất quan tâm đến thành tích của Tiểu Bảo, buổi tối đặc biệt chạy đến buồng điện thoại công cộng gọi điện về nhà hỏi han. Tiểu Bảo biết chị gái gọi điện thoại về rất bất ngờ, vui sướng nhận ống nghe nói chuyện với Chu Tiểu Vân.
Đến khi Chu Tiểu Vân hỏi tình huống thi đấu, Tiểu Bảo dè dặt trả lời cũng không tệ lắm. Kỳ thực Tiểu Bảo cảm thấy mình thi rất tốt, có điều thành tích còn chưa công bố đã khoe khoang lỡ may đến lúc có kết quả thi không tốt lắm thì thật quá mất mặt! Không phải ai cũng thích khoe khoang giống anh Đại Bảo.
Chu Tiểu Vân có chút yên lòng, tính tình Tiểu Bảo cô rất rõ ràng. Không nói đến giọng nói rất bình tĩnh, nếu nói không tệ thì sự thực đúng là thi không tệ.
Gần đây Chu Quốc Cường thường mang thịt vào thị trấn, mỗi lần đi theo thói quen đều đến chỗ trọ của Chu Tiểu Vân và Đại Bảo nhìn một cái. Có lúc ông còn cố ý mang đồ ăn ngon đến. Nếu không, lại đưa gạo, mì. Còn có hai cân thịt lợn và hai cân thịt bò chín qua đây, nói là cho Chu Tiểu Vân và Đại Bảo ăn ngon một chút.
Đại Bảo vừa thấy thịt bò hai mắt liền tỏa sáng, cũng khó trách người lớn lên khỏe mạnh giống như trâu. Thực ra cuối tuần về nhà Triệu Ngọc Trân đều đưa sinh hoạt phí cho Chu Tiểu Vân, đủ tiền thức ăn một tuần cho hai anh em Chu Tiểu Vân và Đại Bảo.
Chẳng qua, Chu Quốc Cường luôn lo lắng bọn nhỏ không đủ tiền tiêu, thường tìm thời gian đến thăm các con, âm thầm, kín đáo đưa thêm tiền cho Chu Tiểu Vân và Đại Bảo, để cho hai anh em bọn họ lúc thích ăn đồ ăn vặt gì thì có tiền mà mua.
Chu Quốc Cường còn dặn riêng, số tiền này không thể nói cho mẹ biết. Cũng không phải Triệu Ngọc Trân luyến tiếc cho đứa nhỏ tiền tiêu chỉ là nếu bà biết cho nhiều hơn cũng khó tránh khỏi cằn nhằn.
Chu Tiểu Vân thật muốn hô to “Ba vạn tuế“, quan tâm rất nhiều! Còn biết cho cô và Đại Bảo ít tiền tiêu vặt.
Nhắc tới mới nhớ, sau khi lên trung học, Chu Tiểu Vân phát hiện gia cảnh bạn học xung quanh đều rất tốt. Đại bộ phận nhà ở trong thị trấn, không ít bạn có cha mẹ đều là công nhân viên. Trên người mỗi người đều mang mấy nguyên, hơn mười nguyên tiền tiêu vặt là chuyện rất bình thường, còn có bạn mang mấy chục nguyên trong túi quần!
Chu Tiểu Vân cũng không so sánh tị nạnh gì với các bạn khác.
Chẳng qua, ý nghĩ muốn tiêu tiền trong đầu cũng nhiều thêm, có lúc muốn mua quyển sách, có lúc muốn mua hộp băng từ, có lúc thích cái bút rồi quyển vở, có lúc lại muốn ăn đồ ăn vặt gì đó ngon ngon. Nói chung, trong túi quần có tiền trong lòng thực sự thấy kiên định hơn!
Đại Bảo thấy Triệu Ngọc Trân toàn đưa sinh hoạt phí cho Chu Tiểu Vân giữ khó tránh khỏi có chút chua. Hơn nữa, cậu lại không phải mua đồ ăn, không phải nấu cơm, tiêu gì thì lấy từ chỗ em gái, cũng rất thoải mái tự tại.
Chẳng qua, lúc Chu Tiểu Vân được cho tiền tiêu vặt, cậu thấy của Chu Tiểu Vân nhiều hơn mình hơn mười nguyên, trong lòng thực sự thấy không công bằng.
“Ba, ba quá bất công! Dựa vào cái gì cho con hai mươi nguyên, em gái con lại là hơn ba mươi nguyên. Chuyện con cần dùng tiền còn nhiều hơn so với nó.” Đại Bảo lên án.
Chu Tiểu Vân mắt lạnh thoáng nhìn: “Anh, vì sao anh có chuyện cần dùng tiền nhiều hơn em? Tiền tiêu vặt của anh đều dùng làm gì thế?”
Này… Đương nhiên là mua đồ uống, mua đồ ăn vặt, mua băng từ dùng…
Đại Bảo rụt đầu không lên tiếng, thật hối hận tại sao mình lại nhắc tới cái này, bị giáo huấn cũng phải thôi! Đáng đời, thực sự là tự tìm, hai mươi nguyên cũng tốt rồi, một ngày bốn năm nguyên đấy. Hơn nữa, trong tay em gái còn có sáu bảy mươi nguyên Triệu Ngọc Trân cho, đủ hai người dùng.
Cậu làm chi mà tự tìm khổ…
“Ba luôn muốn nói với con, trong bốn anh em con lớn nhất, hẳn là nên làm tấm gương tốt cho em trai em gái mới đúng. Thế nhưng con xem lại xem, cơm đều là em gái làm sẵn cho con ăn, cũng không chịu quét dọn, làm gì có dáng vẻ người làm anh. Trên người có tiền đi mua đồ ăn, đồ uống đều vào bụng của con nhỉ, em gái con có tiền đều đi mua sách đọc. Nếu con cũng đi mua sách đọc, ba sẽ cho con nhiều tiền tiêu vặt hơn…”
Khí thế của Chu Quốc Cường kinh người, hung hăng mắng cho Đại Bảo thông suốt.
Đại Bảo ai oán liếc Chu Tiểu Vân đang khúc khích cười một cái, nghĩ thầm em đúng là không biết nghĩ, không thấy anh bị mắng thảm như vậy sao? Mau tới giải cứu anh đi!
Cuối cùng Chu Tiểu Vân thấy thân thể Đại Bảo sắp cúi xuống sát đất mới mở miệng giúp Đại Bảo một phen: “Ba à, anh thường xuyên đá banh tiêu hao thể lực mua ít đồ uống bánh mì gì đó đều cần thiết, dù sao chưa từng vào quán game. Điểm ấy con có thể đảm bảo.”
Lời thề son sắt của Chu Tiểu Vân có sức thuyết phục hơn nhiều thứ, sắc mặt Chu Quốc Cường hòa hoãn xuống, nói chuyện thêm một lúc mới đi.
Có điều, trước khi đi còn dặn dò Đại Bảo một tiếng: muốn cậu làm việc nhà nhiều hơn, đừng suốt ngày chơi đùa, phải học tập, giúp đỡ em gái vân vân.
Sau khi bị dạy dỗ, Đại Bảo có chút lương tâm, thường giúp quét rác gì gì đó. Rửa bát thì thôi, không cần. Sau khi Đại Bảo đánh vỡ cái bát thứ hai, Chu Tiểu Vân đã cấm cậu vào phòng bếp. Tiếp tục như vậy bát đũa đều vỡ thì lấy gì ăn cơm.