Đang suy nghĩ phải đi đâu tìm thêm một người, thì lại có người chủ động tới báo danh.
Ngồi ở tổ một, Trương Tú Châu đến tìm Lý Thiên Vũ. Bình thường hay xấu hổ ra mặt, đứng Lý Thiên Vũ trước mặt nói chuyện, giọng điệu Trương Tú Châu có sự thay đổi: “Lý Thiên Vũ, tớ muốn vào chung một tổ với cậu.”
Xôn xao, chà, lá gan lớn thật đó, rất thẳng thắn! Vừa nghe đã cảm thấy cô bé này đối với Lý Thiên Vũ có phần…
Đừng thấy Lý Thiên Vũ ở trước mặt Chu Tiểu Vân da mặt cực dầy, đổi lại với nữ sinh khác vẫn bộ dáng bất cẩu ngôn tiếu (kẻ trầm mặc ít nói cười, kẻ nghiêm túc): “Cậu đi hỏi tổ trưởng của nhóm tôi Chu Tiểu Vân đi, tôi không làm chủ được.”
Rõ ràng là từ chối, thầm nghĩ cậu còn không thức thời cút xa một chút.
Vậy mà trên đời thật sự có nữ sinh không có mắt như thế, thật sự nghe lời chạy tới hỏi Chu Tiểu Vân: “Chu Tiểu Vân, cậu để tớ tham gia vào tổ các cậu đi!”
Cậu tự rước lấy sao không tự mình giải quyết? Ánh mắt của Chu Tiểu Vân quét qua.
Cứ mặc bạn ấy không để ý đến là được. Hàng lông mày đen dày của Lý Thiên Vũ nhăn lại biểu thị sự không kiên nhẫn.
Chợt tính nghịch ngợm của Chu Tiểu Vân nổi lên, khẽ gật đầu nói: “Được rồi, đúng lúc nhóm bọn tớ đang thiếu một người. Tan học mọi người tập trung, chúng ta bàn bạc vấn đề mang đồ.”
Trương Tú Châu nhảy chân sáo về vị trí của mình.
Vẻ mặt Lý Thiên Vũ như không thể tin nổi: “Cậu, sao cậu lại đồng ý chứ, không phải tớ bảo nên từ chối bạn ấy sao!”
Chu Tiểu Vân hỏi ngược lại: “Tại sao phải từ chối? Nhóm chúng ta thiếu một, thêm bạn ấy không phải là đủ sao?”
Lý Thiên Vũ không phản bác nổi, trong lòng chán nản muốn chết. Không biết Trương Tú Châu kia bị sao thế, không có việc gì cứ thích lượn qua lượn lại quanh chỗ cậu, không có chuyện gì còn bắt chuyện với cậu, không thấy cậu không muốn để ý đến bạn ấy sao?
Oán trách Trương Tú Châu, Lý Thiên Vũ không hề ý thức được thái độ của mình với Chu Tiểu Vân thực ra cũng tương tự như Trương Tú Châu đối với cậu.
Chu Tiểu Vân nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của Lý Thiên Vũ trong lòng vô cùng vui vẻ. Lý Thiên Vũ ơi Lý Thiên Vũ à, ông trời để chúng ta gặp gỡ chẳng lẽ để tôi bắt nạt cậu cho hả giận sao?
Nghĩ lại kiếp trước không ít lần cô tức giận vì anh, mà lúc ấy tính cô hướng nội, không thích nói nhiều, chịu thiệt thòi cũng không dám nói thẳng, chỉ thầm bức bối một mình.
Còn Lý Thiên Vũ đáng ghét kia giỏi nhất khoản giả câm giả điếc, biết rõ cô tức giận cũng không ra dỗ, mỹ miều nói phụ nữ không thể chiều quá, càng chiều càng hư.
Hừ! Cứ nghĩ đến ngày suốt ngày cô không có vẻ mặt tốt nhìn cậu ta, mà cậu ta cứ cố gắng bắt chuyện với mình, khỏi phải nói trong lòng cô thống khoái cỡ nào.
Trương Tú Châu suốt ngày lượn lờ quanh Lý Thiên Vũ, tất nhiên Chu Tiểu Vân biết.
Nhớ lại trước đây Lý Thiên Vũ từng đắc ý nói ở tiểu học có bạn nữ thầm mến anh, chẳng lẽ nữ sinh không có mắt nhìn này chính là Trương mỗ mỗ sao?
Làn da Trương Tú Châu hơi đen, diện mạo bình thường, chẳng có chỗ nào giống nữ sinh xinh đẹp mà Lý Thiên Vũ từng miêu tả. Xem ra lại là lòng tự trọng của đàn ông nổi lên nên mới khoác lác với cô.
Ha ha, thử nói xem, làm gi có bạn gái xinh đẹp nào sẽ thích anh chứ, trừ phi không có mắt nhìn…
Chờ một chút, thế này chẳng phải mắng cả mình sao? Xí xóa câu cuối cùng.
Tan học, thành viên trong nhóm đều tập hợp đông đủ, đứng một vòng tròn quanh bàn Chu Tiểu Vân, bàn xem nên mang đồ gì.
Nấu cơm dã ngoại tức là đến chỗ ngoài trời tự nấu cơm ăn, vừa phải mang nhiều đồ lắt nhắt vừa phải tự mình ra tay, nghĩ đến đã thấy lo. Nhưng, lạc thú cũng ở chỗ đó. Tự mình làm, dù nấu xong có khó ăn đến mấy cũng thú vị hơn ăn cơm sẵn ở nhà.
Chu Tiểu Vân việc nhân đức không nhường ai đảm nhiệm chức nhóm trưởng.
Trịnh Hạo Nhiên tất nhiên cũng muốn làm, nhưng, Chu Tiểu Vân có uy tín lại được Ngô Mai, Vương Tinh Tinh và Lý Thiên Vũ ủng hộ, căn bản không tới lượt mình, cậu đã nghĩ đến điểm này rồi.
Không bằng ở sau nghe Chu Tiểu Vân chỉ huy đi, bạn ấy làm việc cẩn thận chu đáo, có trình tự rõ ràng, nhất định sẽ sắp xếp mọi thứ rất tốt.
Trịnh Hạo Nhiên không nhận ra rằng trong lúc vô tình cậu đã thừa nhận Chu Tiểu Vân mạnh hơn mình một chút là sự thật, đương nhiên, chỉ có “một chút” thôi.
Chu Tiểu Vân không khách sáo phân công rõ. Chu Chí Hải lấy ở trong nhà mấy cái ghế nhỏ có thể xếp lại được, loại này ở nhà bác Cả có rất nhiều.
Vương Tinh Tinh phụ trách tìm trong nhà một tấm vải lớn một tí để làm khăn trải bàn.
Ngô Mai mang gạo, Lý Thiên Vũ mang rau xanh, Cố Xuân Lai miệng to mang nồi sắt, Trương Tú Châu mang bát đũa. Cần tìm một ít nước sạch để vo gạo rửa rau, có lẽ gần đó sẽ có nước, dùng rửa rau không thành vấn đề. Mấu chốt là không thể lấy nước sông để nấu cơm, vì thế nước nhất định phải mang đi.
Về phần Chu Tiểu Vân, mang những đồ quan trọng nhất, muối mì chính dầu giấm và cả thịt. Nhà cô bán thịt lợn chẳng lẽ không có thịt để ăn sao? Hơn nữa, cô cũng mang cả nồi, muôi lấy cơm, muôi múc canh, thớt đi.
Mọi người phân công công việc xong, liền tan đi. Từng người về nhà chuẩn bị.
Sáng ngày thứ sáu, Chu Tiểu Vân cho đồ đã chuẩn bị sẵn vào một cái túi, buộc kĩ, xách đến trường.
Tiểu Bảo đi sau chị ngưỡng mộ nói: “Chị, lớp ba tụi em đi chơi xuân tự mình mang đồ ăn theo, đâu thú vị như bọn chị được nấu cơm dã ngoại chứ?”
Chưa thể trông đợi một đứa trẻ con lớp ba đã biết nấu ăn được.
Vương Tinh Tinh đến từ sớm, xách theo đồ đứng đợi. Chu Tiểu Vân kiểm tra đồ mọi người mang đi, hài lòng gật đầu. Cuối cùng cũng không quên gì.
Bất ngờ nhất là Lý Thiên Vũ mang rất nhiều loại rau, có cà tím, ớt xanh, trứng gà và rau cải, cái nào cũng được rửa sạch sẽ để trong từng túi một.
Lý Thiên Vũ cười hì hì nói: “Đây là rau nhà tớ tự trồng, hôm qua mẹ tớ đã rửa sạch hết rồi.”
Ánh mắt tỏ ý khen ngợi của Chu Tiểu Vân làm cho cả người Lý Thiên Vũ thoải mái.
Ngô Mai xách một túi gạo lớn khiến Chu Tiểu Vân dở khóc dở cười: “Tiểu Mai, cậu mang nhiều gạo thế này tức là muốn chúng ta đi dã ngoại mấy ngày à?”
Ngô Mai lè lưỡi: “Tớ chưa từng nấu cơm, sao biết được mang bao nhiêu là đủ, đành ước lượng xúc ở thùng gạo!”
Vương Tinh Tinh mang một mảnh vải dài hai thước vuông vắn màu xanh, đắc ý nói mảnh vải này vốn của mẹ Vu Thuý Liên chuẩn bị may hai cái rèm cửa trong nhà, cô lấy dùng trước, dùng xong mới trả lại để may rèm tiếp.
Trương Tú Châu lấy ở nhà không ít bát đũa, khoảng mười bộ. Cô bạn này nói hùng hồn rất lý lẽ rằng đến lúc đó nhỡ đâu các thầy cũng ngồi ăn thì có bát đũa dùng ngay, khiến Chu Tiểu Vân phải nhìn bằng ánh mắt khác xưa.
Trịnh Hạo Nhiên mang chai nước to, mặt khác còn có cả Sprite để uống lúc ăn cơm.
Mọi sự đã chuẩn bị xong, chờ hai thầy Phương Văn Siêu và Trịnh Băng đến, trên tay tất cả mọi người trong lớp đều xách túi cười toe toét, theo thứ tự các khối đồng loạt xuất phát.