Lý Thiên Vũ bất mãn nói: “Lần sau còn có chuyện này thì gọi điện thoại cho anh, anh sẽ tới đón em.” Bạn gái của anh chính anh tự đưa đón, tay Phương Nam kia nghĩ gì trong lòng chẳng lẽ anh không nhận ra hay sao?
Chu Tiểu Vân nũng nịu đung đưa cánh tay Lý Thiên Vũ : “Biết rồi!” Nhìn bộ dạng ghen tuông của anh trong lòng cô rất vui vẻ!
Tức giận của Lý Thiên Vũ chưa tiêu tan hoàn toàn: “Còn nữa, nếu sau này có chuyện gì cần bàn bạc với Phương Nam, anh sẽ đi cùng em.”
Chu Tiểu Vân vừa bực mình vừa buồn cười: “Xin anh đó, nói chuyện có đạo lý một chút đi. Lần này em đã gọi điện thoại, anh phải tăng ca không thể đi cùng em nên em mới đi một mình, anh có ghen cũng phải nhìn tình huống chứ!”
Lý Thiên Vũ không biết nói gì, thở dài ôm Chu Tiểu Vân vào lòng: “Tiểu Vân, xin lỗi, anh biết là anh hơi quá. Thế nhưng, em không biết anh có khẩn trương và quan tâm tới em thế nào đâu. Nhiều đàn ông ưu tú ở xung quanh em như vậy, anh sợ có một ngày em sẽ bị người khác cướp mất. Phương Nam kia vừa có xe lại có nhà, có sự nghiệp, vừa nhìn đã biết là người thành đạt. Loại đàn ông này rất được các cô gái hoan nghênh, anh chỉ có hai bàn tay trắng, sao có thể không lo lắng chứ?”
Trong lòng Chu Tiểu Vân ấm áp: “Đừng nói bản thân mình như vậy, ở trong mắt em, anh tốt hơn những người đàn ông khác là được. Anh ta tốt đến mấy cũng không liên quan đến em. Em chỉ thích anh thôi. Về phần xe và nhà, hai chúng ta sau này cùng nhau cố gắng, còn sợ không có sao?”
Lý Thiên Vũ ‘ừ’ một tiếng, không nói gì nữa.
Đúng vậy, chỉ cần hai người đều cphấn đấu cho tương lai, còn sợ không có cuộc sống tốt đẹp sao?
Lý Thiên Vũ bắt đầu đưa một nửa tiền lương mỗi tháng cho Chu Tiểu Vân, bảo là muốn ‘nộp’.
Chu Tiểu Vân vừa hài lòng lại thấy tức cười, hai người còn chưa kết hôn nhé, sao đã bắt đầu đưa tiền lương cho cô quản rồi.
Lý Thiên Vũ tự nhiên nói: “Kết hôn không phải là chuyện sớm muộn hay sao, hiện tại anh cố gắng làm việc thật tốt, kiếm thật nhiều tiền, sau đó hai chúng ta có thể mua một căn hộ, chờ có phòng ở thì chúng ta kết hôn. Tiền lương của anh không giao cho em thì giao cho ai?”
Chu Tiểu Vân nghĩ một chút rồi cũng đồng ý, mở một tài khoản tiết kiệm, gửi tất cả số tiền Lý Thiên Vũ đưa cho cô vào đó. Cô cũng có một quyển sổ tiết kiệm riêng, trong đó hoàn toàn là tiền tích góp của riêng cô.
Mỗi tháng Chu Tiểu Vân đều có nhuận bút, bây giờ xuất bản sách cũng có thu nhập, số tiền này không hề nhỏ!
Tiền lương của Lý Thiên Vũ cũng không thấp, có lẽ vài năm nữa chuyện mua căn hộ của hai người không thành vấn đề.
Tương lai tốt đẹp không còn xa nữa, phải cố gắng lên!
Phương Nam lấy cớ công việc đã gọi điện thoại cho Chu Tiểu Vân mấy lần, cô hoặc cùng với Lý Thiên Vũ đi tới chỗ hẹn, hoặc sẽ khéo léo từ chối, biểu đạt ý tứ từ chối rất rõ ràng.
Giống Phương Văn Siêu thì sao? Dù sao chỉ là giống nhau thôi, cô sẽ không có bất kỳ suy nghĩ gì khác với Phương Nam.
Khác với những gì anh ta nghĩ.
Phương Nam đương nhiên hiểu ý Chu Tiểu Vân, nhưng anh ta không cam lòng. Mình có gì kém tên Lý Thiên Vũ kia chứ? Nếu Chu Tiểu Vân thông minh một chút đã sớm vứt bỏ Lý Thiên Vũ còn đang trong giai đoạn phấn đấu kia đi.
Phương Nam tự cảm thấy mình thích hợp với Chu Tiểu Vân hơn.
Lúc Phương Nam kiên trì gọi điện tới mời Chu Tiểu Vân đi ăn cơm, cô quyết định nói rõ ràng: “Phương tiên sinh, cảm ơn ý tốt của anh. Tôi nghĩ tôi không thể tới chỗ anh hẹn được, tôi đã có bạn trai.”
Trong giọng nói của Phương Nam có chút khinh miệt: “Ý em là cái tên nhóc suốt ngày đi theo em kia! Tôi nghĩ, em có thể có sự lựa chọn tốt hơn.” Phương Nam tự tin nghĩ, mình tốt hơn thằng nhóc còn chưa dứt sữa kia nhiều, phàm là phụ nữ tỉnh táo đều sẽ chọn anh ta.
Sự lựa chọn tốt hơn? Người này nói chuyện có phần hơi quá đáng rồi.
Thanh âm của Chu Tiểu Vân lạnh xuống: “Phương tiên sinh, anh không cảm thấy lời nói này hơi quá sao? Cái gì gọi là lựa chọn tốt hơn? Chẳng lẽ như anh thì được gọi là lựa chọn tốt hơn chắc?”
Phương Nam nói rất tự nhiên: “Đúng vậy, tôi cảm thấy so với Lý Thiên Vũ tôi thích hợp với em hơn. Bởi vì so với cậu ta tôi thành thục hơn, có kinh nghiệm xã hội hơn, tôi có sự nghiệp, có nhà có xe, tôi hiểu chuyện tình cảm, có thể dỗ phụ nữ vui vẻ, tôi tướng mạo đường đường đến đâu cũng được các cô gái hâm mộ.”
Chu Tiểu Vân không khách khí phản bác: “Đầu tiên, bạn trai tôi và tôi có thích hợp hay không là chuyện của hai chúng tôi, người ngoài không có quyền đánh giá. Thứ hai, tôi cho rằng bạn trai tôi tuấn tú đẹp trai, dịu dàng chăm sóc, là một người đàn ông rất tốt. Về phần điều kiện kinh tế như anh nói, tôi nghĩ, khi anh ấy bằng tuổi anh bây giờ, có lẽ anh ấy còn xuất sắc hơn cả anh. Xin lỗi, tôi còn có việc, cuộc hẹn của anh tôi không có thời gian. Tạm biệt!”
Chu Tiểu Vân không nói gì nữa, cúp điện thoại.
Chút thiện cảm đối với Phương Nam lúc trước không còn tí gì.
Sao mình có thể cảm thấy anh ta có điểm giống với thầy Phương mà mình kính mến? Kém xa vạn dặm mới đúng.
Quả thật anh ta có bề ngoài không tệ chút nào, đáng tiếc quá kiêu căng, ngạo mạn.
Chu Tiểu Vân nghĩ thầm sau này sẽ không tiếp xúc với loại người như thế nữa, nếu như còn giao thiệp với bên nhà xuất bản thì yêu cầu đổi người, nếu không đổi được người thì thà không ra sách nữa chứ không cần lui tới với loại người như vậy.
Quá đáng ghét!
Đến bây giờ Chu Tiểu Vân đã phát hiện ra, cô rất ghét những ai coi thường Lý Thiên Vũ, vô cùng vô cùng chán ghét!
***
Chu Tiểu Vân vốn tưởng rằng việc này đến đây là kết thúc, nào ngờ sự tình còn tiếp tục phát triển.
Phương Nam đến tận trường tìm cô.
Không biết làm thế nào anh ta tìm được trường này, khi Chu Tiểu Vân nhìn rõ cái người ôm một bó hoa đứng bên cạnh xe ô tô là ai thì nhíu mày.
Khi nhìn thấy Chu Tiểu Vân, Phương Nam rất tự nhiên ngoắc tay: “Tiểu Vân, bên này!”
Chu Tiểu Vân đã muốn trực tiếp bỏ đi, nhưng do có quen biết từ trước nên đành miễn cưỡng bản thân cho Phương Nam chút mặt mũi, đi tới.
Chu Tiểu Vân làm như vô tình, chào Phương Nam một tiếng: “Thật khéo, chắc anh đến trường chúng tôi tìm người quen!” Thức thời một chút thì liền nghe theo lời cô nói đi, kẻo lát nữa sẽ xấu mặt đấy.
Mà Phương Nam lại hết lần này tới lần khác làm như không nghe hiểu ý cô, cười cười đưa hoa cho Chu Tiểu Vân: “Tiểu Vân, hoa này là tôi đặc biệt tới cửa hàng mua cho em, em thích không?”
Chu Tiểu Vân không cầm lấy: “Xin lỗi, ngoại trừ hoa do bạn trai tôi mua tặng, tôi không nhận hoa người khác đưa, tôi sợ bạn trai tôi hiểu lầm.” Lời này đã đủ rõ ràng chưa?
Nụ cười trên mặt Phương Nam cứng lại. “Tiểu Vân, em thực sự không thể cho tôi một cơ hội sao? Tôi thật sự rất thích em!” Phương Nam nói.
Chu Tiểu Vân cứng rắn nói: “Không được, nếu tôi cho anh cơ hội, vậy bạn trai tôi phải làm sao? Tôi rất yêu anh ấy, sẽ không thích người đàn ông khác.”
Phương Nam chưa từ bỏ ý định nói: “Em còn trẻ như vậy, còn chưa hiểu rõ cái gì là tình yêu thực sự. Hai người yêu nhau trong thời gian học đại học đúng không? Có bao nhiêu cặp đôi sau khi tốt nghiệp ra trường rồi có thể thật sự đi tới cuối cùng? Tôi nghĩ, em cho tôi một cơ hội cũng là cho chính bản thân mình một cơ hội.”