(Bánh cuộn thừng hay bánh con trai : là loại bánh có từ lâu đời ở Trung Quốc, nguyên liệu chính từ bột mì hoặc bột gạo, nhào nặn thành một dải mỏng dài rồi gập cong từng đoạn một, thả vào dầu sôi chiên vàng, rất thơm ngon, là món ăn nổi tiếng từ nam chí bắc.
bánh cuộn thừngNhìn bánh cuộn y như cuộn miến của mình)
Kỳ lạ là, hồi đó, sau khi sinh xong, phụ nữ nhất định phải ăn bánh cuộn thừng mới khoẻ mạnh. Chu Tiểu Vân không nhận ra thứ bánh cuộn thừng đầy dầu mỡ đó có chỗ nào bổ dưỡng. Dưới góc độ khoa học mà nói, sản phụ nên ăn ít đồ mặn, đồ dầu mỡ, tránh ảnh hưởng đến chất lượng sữa. Có lẽ khi ấy, không phải nhà nào cũng có nhiều tiền mua gà, mua chân giò…, nên đem món bánh cuộn tầm thường trở thành món ăn bồi bổ cho sản phụ.
Triệu Ngọc Trân mua số bánh cuộn thừng đủ cho em dâu ăn một tháng, lúc đi còn đặc biệt mang theo chỗ chân giò cất riêng lúc nhập hàng. Bà mang rất nhiều đồ nên hai vợ chồng dắt cả Nhị Nha đi cùng. Đại Bảo, Tiểu Bảo, Chu Tiểu Vân phải đi học, không có thời gian đi cùng nên tiếc nuối mãi. Nhất là Chu Tiểu Vân, cô rất muốn nhìn thấy em họ mới sinh!
Cô nhớ lúc Nữu Nữu mới sinh ra, khi đó cô vui sướng biết bao, là niềm vui sướng tự hào của người lần đầu làm mẹ. Rời khỏi Nữu Nữu đã ba năm, chỉ có trong mơ cô mới được gặp con gái bé bỏng đáng yêu của mình. Có lúc cô nhớ con quay quắt, nhưng cô có cách nào đây?
Mạc danh kỳ diệu sống lại, thậm chí cô không rõ lắm có chuyện gì đang xảy ra đã trở về thời thơ ấu. (Mạc danh kì diệu : không giải thích được, không hiểu tại sao)
Ban đầu, cô thường xuyên khóc trong giấc mơ rồi tỉnh lại, hi vọng thực tại chỉ là một giấc mộng. Sau khi tỉnh dậy, thậm chí cô có thể nhìn thấy con gái đang ngủ say bên cạnh mình, ngày qua ngày, dần dần cô không dám nghĩ đến nữa, đem nỗi đau khổ, nhớ nhung chôn sâu tận đáy lòng.
Di tình nên cô đặc biệt yêu thương em gái Nhị Nha, ôm cơ thể nho nhỏ của Nhị Nha giống như đang ôm Nữu Nữu vậy. Giờ nghe nói em họ con cậu mới sinh ra, cô chợt cảm thấy kích động, muốn nhìn tận mắt. Dù biết đó là con cậu, nhưng trong thâm tâm cô cách nào thay đổi ý nghĩ : Nữu Nữu chào đời. (Di tình : ở đây ta để nguyên từ này, với nghĩa là chuyển dời tình cảm từ người này sang cho người khác, như trong truyện, Chu Tiểu Vân đã dành hết tình yêu thương con gái Nữu Nữu sang em họ mới ra đời)
Chu Tiểu Vân thấy cha mẹ dẫn theo Nhị Nha, hận không thể đổi vị trí của cô và em gái. Chờ mong mãi, đến khi em họ đầy tháng, đúng lúc kì thi ở trường kết thúc, Chu Tiểu Vân không thể chờ nổi nữa, xin thầy giáo nghỉ mấy hôm theo chân ba mẹ đến nhà cậu. Đến nhà, lễ phép chào bà ngoại, cô vội vàng chạy vào phòng cậu.
Mợ Tất Uyển Đình đang nằm trên giường cho con bú, thấy Chu Tiểu Vân tiến vào cười nói: “Đại Nha, bố mẹ cháu đâu?”
Chu Tiểu Vân lễ phép trả lời: “Bố mẹ cháu đang nói chuyện với bà ngoại, Đại Bảo và Tiểu Bảo, Nhị Nha đang chơi ở ngoài. Cháu muốn vào nhìn em họ trước.”
Nói xong, Chu Tiểu Vân ngồi xuống cạnh giường, nghiêng đầu nhìn đứa bé đang nằm trong tã lót. Bé con mắt lim dim mút sữa mẹ, hình như biết có người đang nhìn nên mở mắt. Cô nhìn đôi mắt đen láy ấy, nước mắt không nhịn được tràn mi. Giống như Nữu Nữu đang nhìn cô, tựa như đã qua mấy đời…
Tất Uyển Đình thấy Chu Tiểu Vân khóc, ngạc nhiên: “Đại Nha, cháu sao thế?”
Chu Tiểu Vân vội lau nước mắt, nói là mình nhìn thấy em họ vui quá nên chảy nước mắt.
Mợ nghe cháu gái nói thế rất vui, cho con bú xong, đồng ý để cô ôm một cái.
Chu Tiểu Vân cẩn thận từng li từng tí ôm đứa bé vào trong ngực, trong lòng ngũ vị tạp trần. (ngũ vị: ngọt, chua, cay, đắng, mặn; ý chỉ trong lòng rối bời)
Triệu Ngọc Trân bước vào phòng, ôm lấy cháu gái, nói chuyện với em dâu về nhũ danh cho em bé. Tất Uyển Đình cười nói: “Tên chính thức đã chọn được rồi, gọi là Triệu Tâm Hồng. Nhũ danh em chưa nghĩ ra, ừm, chị Ba chị đề cử một cái tên đi?”
Triệu Ngọc Trân cười nói: “Chị đâu biết đặt tên gì hay, em xem mấy đứa nhà chị đều gọi quen miệng. Đại Bảo, Tiểu Bảo, Đại Nha, Nhị Nha, quá thô tục.”
Chu Tiểu Vân đột nhiên nói: “Gọi là Nữu Nữu đi!”
Mợ cân nhắc một hồi, cảm thấy nhũ danh này rất đáng yêu, bàn với chồng rồi quyết định nhũ danh con gái là Nữu Nữu.
Chu Tiểu Vân từ lúc tới nhà cậu không bước chân ra khỏi phòng nửa bước. Bé con không đến lượt cô ôm, nhưng được đứng đó nhìn đã thoả mãn lắm rồi. Thật ra nhìn kỹ, em họ có nhiều điểm khác Nữu Nữu của cô. Chỉ có đôi mắt kia giống vô cùng, nhớ con quay quắt, trong mắt cô không tự chủ đem bóng dáng hai đứa nhập làm một, càng xem càng thấy giống.
Sau tiệc đầy tháng, hai vợ chồng Triệu Ngọc Trân chuẩn bị ra về. Không ngờ con gái đúng lúc này nói muốn ở lại nhà cậu thêm mấy ngày, bà không đồng ý, cảm thấy làm thế phiền đến em trai : “Đại Nha, nhà cậu con mới có em bé, làm sao có thời gian chăm sóc đến con. Con theo mẹ về nhà, ăn tết mẹ lại dẫn con đến chơi.”
Chu Tiểu Vân đau khổ cầu xin: “Mẹ, con có thể tự chăm sóc mình, mẹ cho con ở lại thêm hai ngày nữa đi.”
Tất Uyển Đình cuối cùng được phép xuống giường đi lại, lúc này cô không thể không lên tiếng : “Chị Ba à, Đại Nha muốn ở lại thì cứ để con bé ở lại đi. Mấy ngày nữa em bảo Triệu Cương đưa nó về.”
Bà ngoại cũng nói giúp: “Để Đại Nha ở đây thêm mấy ngày, buổi tối ngủ với bà.”
Mẹ đã lên tiếng, Triệu Ngọc Trân không nói được gì nữa, lúc về dặn đi dặn lại Chu Tiểu Vân nhất định phải nghe lời.
Chu Tiểu Vân vui sướng gật đầu, vẫy tay tạm biệt cả nhà.
Trong thời gian ở nhà cậu, cô phát huy hết sở trường của mình : ngày nào cũng chăm chỉ quét nhà, nhóm lửa, rửa bát, cho gà ăn, rất nhanh chiếm được cảm tình của bà ngoại và mợ. Hơn nữa, cô thường xuyên ở trong phòng mợ, thay mợ trông em họ.
“Nữu Nữu ngoan quá, Nữu Nữu thật nghe lời…”
Trong miệng không ngừng nhắc đi nhắc lại nhũ danh của con gái, tựa như cô đang gọi con gái mình, tay ôm mỏi nhừ nhưng cô không nỡ buông con bé ra một giây một phút nào.
Tận đến khi Tất Uyển Đình thay tã cho Nữu Nữu, cô mới đặt bé con xuống.
Tất Uyển Đình rất vui khi thấy cháu gái yêu quý con gái mình như thế, không ngờ trong mắt Chu Tiểu Vân thực ra đang nhìn một Nữu Nữu khác.
Sau lưng nói với chồng về chuyện cháu thích dính lấy con gái, Triệu Cương vô cùng đắc ý: “Nữu Nữu nhà chúng ta đương nhiên là người gặp người thích!” Bị Tất Uyển Đình véo mũi quát “Tự biên tự diễn không biết xấu hổ” .
Triệu Cương vô cùng thương yêu con gái, đứa con đầu lòng luôn được yêu thương nhiều hơn, hay ở nhà tranh giành quyền ôm con với cháu.
Trời trở lạnh, báo hiệu gần đến tết. Chu Tiểu Vân ở nhà cậu lưu luyến không muốn về. Nhưng, càng gần đến năm mới, đã hai mươi bảy tháng chạp, ở nhà cậu mười ngày rồi, không thể tìm được lý do nữa. Cô nhìn thật kĩ gương mặt của Nữu Nữu rồi lưu luyến theo cậu trở về.
Triệu Cương dặn cháu sang năm mới qua nhà chơi thêm mấy hôm, cô gật đầu lia lịa đáp ứng. Triệu Ngọc Trân đứng cạnh bật cười: “Con bé này, đúng là không biết khách sáo. Ở nhà cậu lâu như thế đã quấy rầy cậu con quá rồi, sao sang năm còn muốn sang nữa.”