Mục lục
Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lúc tức giận, Đại Bảo chạy ra ngoài. Chân cậu dài nên chạy rất nhanh, chớp mắt đã đến rừng cây nhỏ bên cạnh hồ nước. Đây là nơi cậu và bọn Thạch Đầu thường xuyên đến chơi, không biết tại sao cậu chạy đến chỗ này, lại không nghĩ ra tiếp theo muốn đến đi chỗ nào bèn trèo lên cây ngồi. Nhớ lại chuyện hôm nay, cậu không khỏi cảm thấy vô cùng oan uổng, bình thường Đại Bảo vô tư nghịch ngợm, hay gây chuyện giờ cũng bật khóc.

Chu Tiểu Vân vừa ra cửa, chỉ kịp thấy bóng dáng Đại Bảo chạy rất nhanh, không đuổi kịp, vì thế theo đường đó đi tìm. Vừa đi vừa gọi: ” Anh Đại Bảo ―― anh Đại Bảo ơi ―― “

Có một cậu bé cùng thôn tốt bụng nói cho cô biết: “Đại Nha, em đi tìm anh em à? Anh thấy hình như nó chạy về phía rừng cây nhỏ ấy.”

Chu Tiểu Vân vội vàng nói cảm ơn rồi đi về phía rừng cây nhỏ tìm Đại Bảo.

Đại Bảo là một cậu bé đơn thuần thẳng thắn, hình dung đơn giản chính là tứ chi phát triển, không có mưu mô, đối tốt với một người có thể móc tim ra vì người đó. Vì thế, từ nhỏ đến tận năm ba mươi tuổi, luôn có rất đông anh em đi theo anh ấy. Anh nóng tính, quật cường như con ngựa hoang đứt cương, Triệu Ngọc Trân không quản được, mặc kệ; còn ba Chu nói được hai ba câu là động tay động chân. Thật ra, Đại Bảo là một người ăn mềm không ăn cứng. Chu Tiểu Vân hiểu rõ tính anh mình. Nếu muốn thay đổi Đại Bảo chỉ có nước mềm mỏng dỗ dành, đánh mắng không phải biện pháp hữu hiệu.

Chu Tiểu Vân đến rừng cây, từ xa cô thấy Đại Bảo ngồi vắt vẻo trên cây, trong lòng nghĩ nếu lúc này trực tiếp gọi chắc chắn anh sẽ không để ý đến mình. Vì anh ấy tức giận do lỗi của mình, phải đổi cách khác để anh ấy chủ động xuống mới được.

Chu Tiểu Vân cố ý làm như không nhìn thấy Đại Bảo, gọi đi gọi lại: “Đại Bảo ―― Anh Đại Bảo ―― anh ở đâu ―― “

Anh ở đây! Đại Bảo lau nước mắt vừa định trả lời, lại ngậm miệng.

Hừ! Đều do Đại Nha, nếu không phải do nó sao hôm nay mình tức giận như vậy?

Đại Bảo thở phì phì, quả nhiên đúng như Chu Tiểu Vân dự liệu, giận dỗi với em. Cậu không nghĩ đến, Chu Tiểu Vân chẳng làm gì, bài thi vẫn cất trong túi không lấy ra, do cậu ngang ngạnh giật lấy.

Chu Tiểu Vân vừa đi vừa kêu, đột nhiên giẫm vào một cái hố rồi bị ngã.

Ở trên cây Đại Bảo nhìn thấy rõ ràng, kinh hãi, vội tuột xuống, chạy xuống đỡ em: “Đại Nha, em thế nào, có đau không?” Còn phủi sạch đất cát trên người Chu Tiểu Vân.

Tất nhiên không đau! Chu Tiểu Vân đã sớm nhìn thấy hố nhỏ này, cố ý làm như không thấy, giả vờ vấp ngã, quả nhiên khiến Đại Bảo trèo xuống. Bây giờ, tất nhiên phải kêu đau nếu không lộ mất.

Đại Bảo luống cuống tay chân dỗ Chu Tiểu Vân đang che mặt khóc, không biết thật ra cô bé đang tủm tỉm cười trộm. Chờ dỗ được Chu Tiểu Vân “Nín khóc mỉm cười”, cuối cùng Đại Bảo cũng yên tâm. Lúc này, Đại Bảo sớm hết giận từ lâu, dẫn em gái về nhà ăn cơm tối.

Đoạn nhạc đệm nho nhỏ này rất nhanh trôi vào quá khứ.

Từ đó về sau, Đại Bảo ít suy tư lần đầu tiên trong đời nghiêm túc tự hỏi.

Vì sao Đại Nha nhỏ hơn mình ba tuổi lại có thành tích tốt?

Đại Bảo cố gắng hồi tưởng lại. Hình như Đại Nha nghe giảng nghiêm túc hơn mình, làm bài chăm chỉ hơn mình, đọc sách chăm chú hơn mình, luyện chữ kiên trì hơn mình… Cuối cùng, Đại Bảo không thể không phục, thừa nhận Chu Tiểu Vân chăm học hơn cậu.

Đại Bảo vốn cảm thấy học tập không hề quan trọng, sau khi bị kích thích bởi sự ưu tú của Chu Tiểu Vân, bắt đầu có ý nghĩ phải học tập thật tốt. Dù thế nào, không thể kém em gái quá nhiều được!

Trong kỳ nghỉ đông, lần đầu tiên Đại Bảo giở sách giáo khoa ra đọc. Ba Chu và mẹ Chu nhìn nhau, không hiểu sao hôm nay mặt trời lại mọc từ đằng tây thế này.

“Ba nó à, mình xem sao Đại Bảo lại thế, từ trước tới nay chưa bao giờ thấy thằng bé ở nhà đọc sách cả.” Triệu Ngọc Trân đang lén lút nhìn Đại Bảo nghiêm túc ngồi vào bàn học đọc sách, thấp giọng hỏi Ba Chu.

Ba Chu cũng cảm thấy kinh ngạc: “Đúng vậy, từ lúc Đại Bảo đến trường, ba ngày đi bắt cá, hai ngày đi bơi, có lúc không thèm làm bài tập. Anh nghĩ có thể con trai chậm lớn hơn, giờ cuối cùng nó đã hiểu ra. Thành tích của Đại Nha tốt như vậy, nó làm anh mà kém quá xa, thể nào cũng thấy mất mặt cho xem.”

Ba Chu đoán thực ra gần đúng. Nói chung, bất kể vì nguyên nhân gì Đại Bảo thay đổi là chuyện cha mẹ vô cùng vui mừng.

Chu Tiểu Vân lờ mờ đoán được nguyên nhân, mỗi ngày cô học cùng với Đại Bảo. Hằng ngày, ngoài việc viết chữ, cô còn bắt đầu đọc sách giáo khoa, chuẩn bị kiến thức sắp học ở kì tới.

Một người dù thông minh cũng phải cố gắng mới có được thành tích tốt. Sau nửa năm, Chu Tiểu Vân càng hiểu sâu sắc điều đó. Trong việc học, cô tốn rất nhiều công phu, đọc trước bài trước khi đến lớp, sau khi nghe giảng chăm chỉ làm bài và ôn tập, không dám lơ là một phút.

Cô ép mình tạo thành thói quen học tập. Có người từng nói, thói quen tốt sẽ ảnh hưởng đến con người khi còn sống. Cô muốn tranh thủ lúc mình còn nhỏ, tạo thành thói quen học tập, đến lúc lớn, muốn lười cũng không được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK