Nói đùa, quần áo thế này mà đạp xe đạp thật quá mất mặt! Còn không bị Phương Nam cười nhạo? Không được, nhất định phải ngồi xe ô tô. Tốn thêm mười mấy ngàn cũng đáng.
Tới cửa nhà hàng, Lý Thiên Vũ kéo tay Chu Tiểu Vân đi vào.
Giữa mỗi bàn có bình phong ngăn cách, xem như kín một nửa, bầu không khí rất tốt. Trong nhà hàng, nhạc nhẹ vang lên lãng đãng, làm cho người ta có cảm giác rất hưởng thụ. Đương nhiên, đồ ăn cũng đắt tiền thái quá.
Sau khi Lý Thiên Vũ và Chu Tiểu Vân ngồi xuống, bắt đầu nghiên cứu thực đơn.
Lý Thiên Vũ đợi nhân viên phục vụ đi khuất, mới thấp giọng nói: “Chỗ này thật quá bày vẽ, một bữa cơm nuốt vào bụng nửa tháng sinh hoạt phí.”
Chu Tiểu Vân bị chọc cười: “Còn không phải tại anh, ai bảo tìm nhà hàng cao cấp. Theo ý em, tùy tiện tìm một nhà là được, dù sao chẳng quen thân với Phương Nam, tốn nhiều tiền như vậy có đáng không!”
Lý Thiên Vũ hừ nhẹ một tiếng: “Anh chỉ không quen nhìn tên Phương Nam đó ra vẻ quý ông thành công, chẳng qua là tên làm thuê cao cấp, nhà xuất bản cũng không phải nhà hắn mở, có gì mà ra oai.” Thỉnh người như thế ăn cơm đương nhiên không thể để hắn coi thường.
Chu Tiểu Vân trấn an vỗ vỗ mu bàn tay anh.
Được rồi, nên xem có món gì ngon không! Chờ bữa cơm này ăn xong, đuổi Phương Nam kia đi.
Chu Tiểu Vân ngại áo khoác ngồi xuống vướng víu, liền cởi áo ngoài, nhân viên phục vụ vội vã đi tới treo áo lên giá gần đó. Cô khen: “Phục vụ ở đây thật chu đáo.”
Lý Thiên Vũ nói tiếp: “Đúng vậy, ở đây còn thu một khoản phí phục vụ nhất định mà! Sau này, anh kiếm được tiền nhất định sẽ dẫn em đến ăn.”
Chu Tiểu Vân cười ha ha: “Đừng mà, chỗ đắt như vậy, vừa ăn vừa đau lòng, tới chỉ làm khổ mình.”
Vợ chồng son vừa nói vừa xem thực đơn, có lạc thú khác.
Thời điểm Phương Nam dắt bạn gái đến nhìn thấy chính là cảnh tượng anh anh em em này.
Trong giây lát đó, trong lòng Phương Nam xẹt qua cảm giác gì?
Bản thân anh ta thật không muốn thừa nhận, nam tuấn nữ mỹ nhu tình mật ý trước mắt cực kì xứng đôi.
Hơn nữa, thằng nhóc choai choai anh ta luôn không xem vừa mắt đêm nay anh khí bức người, cả người toát lên chí tiến thủ. Đó là sức sống bồng bột mà đến tuổi anh ta chẳng còn.
Lý Thiên Vũ nho nhã lễ độ mời Phương Nam và bạn gái anh tangồi xuống. Mời hai quý cô gọi món.
Bạn gái Phương Nam dẫn đến liếc nhìn qua trang điểm rất tỉ mỉ, cũng là một cô gái xinh xắn. Thế nhưng, vừa so sánh với Chu Tiểu Vân trời sinh đoan trang, hiển nhiên không chỉ kém hơn một chút.
Lý Thiên Vũ như thay đổi thành người khác, thu hết cợt nhả và thờ ơ, mỗi lời nói cử chỉ đều tràn đầy vị của trí thức tinh anh. Làm Phương Nam mất mặt nhất chính là, bạn gái anh ta mang đến rõ ràng liên tục nhìn về phía Lý Thiên Vũ, hiển nhiên bị Lý Thiên Vũ thu hút.
Mặc dù cô gái này cũng chỉ là một trong đông đảo hồng nhan tri kỷ của Phương Nam tùy tiện kéo đến cho đủ số, không tính là bạn gái, thế nhưng vẫn làm Phương Nam mất mặt.
Chu Tiểu Vân nhìn thấy cảnh này, trong lòng tràn đầy tự hào.
Lý Thiên Vũ, cuối cùng anh đã trở thành một người đàn ông chân chính, có sức hút! Người đàn ông ấy hoàn toàn thuộc về của cô, toàn tâm toàn ý yêu cô, suy nghĩ này làm cho tâm trạng Chu Tiểu Vân đột nhiên dâng cao!
Chu Tiểu Vân vì phối hợp với phong thái phóng khoáng của Lý Thiên Vũ, nhịn đau gọi không ít món có hoa không quả —- ăn có ngon hay không không quan trọng, mấu chốt là rất có khí thế.
Lý Thiên Vũ chưa bao giờ tỉ mỉ quan sát người đàn ông lòng dạ khó lường ngồi đối diện với Chu Tiểu Vân.
Tuổi tác chí ít ba mươi trở lên! Quần áo mặc đều là hàng hiệu, trên cổ tay còn đeo đồng hồ quý giá, trên mặt có nụ cười giả tạo —- anh cho là vậy.
Lý Thiên Vũ cho Phương Nam 80 điểm.
Đừng hiểu lầm, tổng điểm là 200.
Bỏ qua mấy cái râu ria, kiểu đàn ông như Phương Nam ở trong mắt mấy nữ sinh mới ra trường hiển nhiên cực kì có sức hút. Công ăn việc làm đàng hoàng, lừa gạt mấy em gái nhỏ không thành vấn đề. Chẳng qua nếu muốn đánh chủ ý trên đầu Chu Tiểu Vân thì hắn ta nhầm to rồi.
Lý Thiên Vũ bất động thanh sắc trò chuyện vui vẻ với Phương Nam, cố tình không cho Phương Nam nói chuyện với Chu Tiểu Vân. Phương Nam khôn khéo cỡ nào, lập tức biết Lý Thiên Vũ đang có ý thị uy.
Giữa hai người đàn ông có sóng cuộn trào mãnh liệt, thể hiện ở việc uổng rượu, đây chính là cách thức “chiến đấu ” trực tiếp nhất.
Lý Thiên Vũ không hề do dự, cùng Phương Nam anh một ly tôi một ly uống rượu.
Chu Tiểu Vân lặng lẽ nói vào tai anh: “Uống ít thôi.” Không phải sợ anh uống rượu say, quan trọng hơn rượu gọi ở nhà hàng, đắt tiền đòi mạng. Ở bên cạnh nhìn hai người đàn ông nâng cốc nốc cạn như uống nước, Chu Tiểu Vân rất xót ruột.
Lý Thiên Vũ không để ý gật gật đầu tỏ vẻ biết, thuận tiện nắm bàn tay Chu Tiểu Vân trong lòng bàn tay mình.
Bạn gái Phương Nam mang đến bị vắng vẻ, không cam lòng tỏ ra yếu thế cũng muốn uống rượu. Chu Tiểu Vân mỉm cười bồi cô gái gọi là “Lynda” kia uống một ly. Ở đại học từng bị huấn luyện không ít lần, tửu lượng Chu Tiểu Vân không tính rất cao, nhưng ứng phó trường hợp như vậy tự nhiên là dư dả.
Phương Nam thấy cảnh Lý Thiên Vũ và Chu Tiểu Vân thân thiết, trong mắt xẹt qua một tia đố kị.
Rốt cuộc là lòng chinh phục đang tác quái, hay anh ta thực sự động tâm với cô gái trong trẻo như nước kia? Giờ khắc này, Phương Nam không thể phân rõ.
Phương Nam chỉ biết đôi mắt mình nhìn Lý Thiên Vũ tràn đầy đố kị cùng không cam lòng.
Tên nhóc kia không phải là trẻ hơn mình một ít, quen Chu Tiểu Vân sớm hơn mình thôi sao?
Nếu người gặp Chu Tiểu Vân trước chính là mình…
Phương Nam giơ ly rượu: “Tiểu Vân, anh mời em một chén. Chúc tiểu thuyết của em tiêu thụ tốt, sau này không ngừng xuất bản thêm.” Vậy tôi có thể lấy cớ việc công tiếp xúc nhiều hơn với em, Phương Nam yên lặng thì thầm trong lòng.
Chu Tiểu Vân mỉm cười nói: “Cảm ơn! Hi vọng lần sau anh gọi điện thoại cho tôi là để thông báo tin tốt lành.” Ý tứ mịt mờ chính là, không nếu có việc tốt nhất đừng gọi cho cô nữa.
Trong mắt Phương Nam thoáng qua một tia buồn bã, cảm thấy rượu uống vào miệng có cảm giác cay đắng không cách nào hình dung.
Chu Tiểu Vân, em đang mượn cơ hội này từ chối tôi ư?
Vì sao, lúc này trái tim tôi khó chịu như thế, so với mấy tháng trước em không nhận điện thoại của tôi càng thêm đau đớn?
Có thể, thời điểm đó Phương Nam còn chưa ý thức được mình đã thật lòng thích Chu Tiểu Vân. Anh ta chỉ lấy thái độ thờ ơ lái xe cầm hoa đi tìm Chu Tiểu Vân, cho rằng lại là một cuộc tình chớp nhoáng chẳng khác các cuộc tình trước.
Khi anh ta phát hiện Chu Tiểu Vân không thích dáng vẻ mình, anh ta mới nhìn thẳng vào sự thật. Sau một thời gian ngắn điều chỉnh, Phương Nam lấy lý do hoàn mỹ lần thứ hai xuất hiện trước mặt Chu Tiểu Vân.
Phương Nam không biết mình có thực sự yêu Chu Tiểu Vân không, anh ta chỉ biết mình không muốn buông tay, anh còn muốn gặp cô gái nở nụ cười dịu dàng ấy…
Anh còn có cơ hội không?
Nhìn bàn tay Lý Thiên Vũ và Chu Tiểu Vân lồng vào nhau vô cùng thân thiết, lòng Phương Nam chìm dần xuống.