Gần đây Vương Tinh Tinh hồn vía trên mây, Chu Tiểu Vân mẫn cảm phát hiện hình như cô ấy có tâm sự.
Chu Tiểu Vân chọn một chỗ vắng hỏi Vương Tinh Tinh: “Tinh Tinh, gần đây cậu có tâm sự gì phải không, mình thấy cậu có vẻ không yên lòng.”
Vương Tinh Tinh có chút ủ rũ, nói: “Tiểu Vân, mình nghĩ mình có chứng hơi sợ thi đại học. Không biết tại sao, mình cứ nghĩ đến kỳ thi tốt nghiệp sắp tới là lại hoảng hốt. Nếu lúc thi mình không làm được bài, không đỗ được vào trường thì sao?”
Chu Tiểu Vân bật cười: “Chuyện này đâu phải chỉ có mình cậu lo lắng cơ chứ? Làm gì có ai có thể đảm bảo mình nhất định có thể thi tốt đâu! Đừng nghĩ nhiều nữa, cứ tận lực là được, thời kỳ này rất quan trọng đó, dù thế nào cậu cũng không được buông lỏng.”
Vương Tinh Tinh dùng sức gật gật đầu: “Ừ, mình biết. Nhưng mà Tiểu Vân, cậu cũng lo lắng về cuộc thì à? Sao mình cảm giác cậu không khẩn trương chút nào nhỉ!”
Chu Tiểu Vân bị Vương Tinh Tinh chọc cười: “Cậu nhìn thế nào mà nói mình không khẩn trương, mình vẫn lo lắng nhưng không nói ra mà thôi.”
Vương Tinh Tinh tỉ mỉ quan sát hai mắt Chu Tiểu Vân, thở dài lắc lắc đầu: “Người so với người tức chết người, đều vùi đầu vào học mỗi ngày, mình thì xanh xao vàng vọt hai mắt vô thần toàn thân vô lực, nhưng cậu lại sắc mặt hồng hào tinh thần sảng khoái tự tin, cùng là người sao lại khác biệt lớn như vậy chứ!”
Chu Tiểu Vân cùng Vương Tinh Tinh vui đùa mấy câu, thấy Vương Tinh Tinh đã thả lỏng, cũng không lo lắng nữa.
Lúc này thật hâm mộ Lưu Lộ, trông dáng vẻ cô ấy hiện tại không chút lo lắng vui tươi hớn hở thật khiến người ta đố kỵ đỏ mắt a!
Sở Đình Đình cũng chỉ nói chút thôi, cũng không có ai bàn tán gì sau lưng Lưu Lộ, dù sao thành tích Lưu Lộ vẫn sờ sờ ra đấy, Chu Tiểu Vân không nói thì những người khác sao có thể không biết xấu hổ mà nói gì được.
Trước kì thi lại tổ chức một buổi họp phụ huynh, đối với một số học sinh có thành tích tương đối kém không thể thi đậu đại học, giáo viên sẽ khuyến khích phụ huynh đồng ý cho con đi học nghề hoặc trực tiếp chọn học lại. Mục đích rất đơn giản, giảm số người tham gia thi vào trường cao đẳng sẽ khiến tỷ lệ học sinh trúng tuyển đại học của trường tăng cao một chút.
Không phải tỷ lệ học sinh thi đậu của trường được tính bằng số người thi đậu chia cho tổng số học sinh đi thi à? Như vậy nếu tử số không thể tăng lên, vậy nghĩ cách khiến mẫu số nhỏ đi cũng là một phương pháp tốt, chẳng phải thế sao?
Chuyện động viên trước kỳ thi này không chỉ xảy ra ở Anh Minh, các trường cấp ba khác cũng thế cả thôi. Sớm biết nhưng không thể trách.
Trải qua lần động viên này, thật sự có không ít học sinh bỏ thi, trong ban bắt đầu có học sinh đeo hành lý về với ông bà, nghe nói đến lúc đó tới lấy bằng tốt nghiệp trung học là được.
Chu Tiểu Vân phát hiện học sinh trong lớp đã giảm bớt vài người, đều là những học sinh có thành tích đếm ngược trong lớp. Trong lòng cô xẹt qua một loại bi ai không nói nên lời, là ai tước đoạt quyền lợi thi đại học của bọn họ? Chẳng lẽ thành tích không tốt ngay cả kỳ thi cũng không được phép tham gia sao?
Tỷ lệ thi đậu thật khiến người ta thống hận a!
Nhà trường phát xuống một cuốn sách thật dày, trong đó toàn bộ đều là thông tin giới thiệu và điểm trúng tuyển các năm trước của các trường đại học cùng các khoa chuyên ngành để học sinh tham khảo.
Cuối cùng đã tới thời khắc điền nguyện vọng.
Thời đó vẫn còn một số khuyết điểm trong việc điền nguyện vọng, học sinh phải điền nguyện vọng trước khi thi, không như sau này, sau khi thi, biết điểm rồi mới cần điền nguyện vọng.
Loại thứ nhất có chỗ tốt là có thể mặc kệ mọi việc, chọn trường mình thích điền là xong. Nhưng đau đầu ở chỗ các thí sinh còn chưa biết đề thi có khó hay không, với trình độ của mình có thể thi được bao nhiêu điểm, đại khái có thể đỗ vào trường nào. Do vậy, chỉ có thể điền nguyện vọng dựa theo khung điểm trúng tuyển của mấy năm trước và lý tưởng của mình.
Từng có nhiều người quá mức tự tin vào bản thân, trường nguyện vọng một điểm quá cao không thi đỗ, vốn thành tích không tồi lại không được học ở các trường tốt, lưu lạc đợi chờ nguyện vọng hai nguyện vọng ba. Cũng có người điền nguyện vọng quá dè dặt, kết quả thi được điểm cao cũng không thể vào học trường tốt hơn, cái kiểu điền nguyện vọng hú họa này thật sự khiến người ta vừa yêu vừa hận.
Còn loại thứ hai, biết điểm rồi mới điền nguyện vọng thắng ở điểm chắc chắn hơn. Nhưng biết điểm rồi nên lại thấy thiêu thiếu một chút cảm xúc.
Cá nhân Chu Tiểu Vân lại thích việc điền nguyên vọng trước khi thi hơn, cứ điền trường mình thích đã, mọi việc khác tính sau!
Thừa dịp chủ nhật về nhà, Chu Tiểu Vân nói với gia đình việc điền nguyện vọng. Chu Quốc Cường và Triệu Ngọc Trân cũng không biết nên làm gì, hai người nhìn tờ giấy điền nguyện vọng của con gái, chỉ một lúc đã thấy hoa mắt chóng mặt.
Triệu Ngọc Trân nói: “Đại Nha, mẹ chả hiểu gì về mấy thứ này, con cảm thấy thích trường nào thì cứ điền đi!”
Chu Quốc Cường cũng liên tục gật đầu: “Mẹ con nói đúng tiếng lòng của ba, con muốn học trường nào thì điền, nguyện vọng một hẳn nên điền trường thật tốt phải không? Ba nghe nói trường Thanh Hoa và Bắc Đại là tốt nhất, hay con chọn một cái thử xem?”
Chu Tiểu Vân bị Chu Quốc Cường làm hoảng sợ: “Ba không đùa chứ! Thanh Hoa? Bắc Đại? Con còn không dám nghĩ đến nữa á!”
Thanh Hóa và Bắc Đại là hai trường đại học tốt nhất cả nước, cái huyện thành nhỏ này vài năm trước mới có một người thi đậu Thanh Hoa, Chu Tiểu Vân không có tự tin đến mức đó.
Chu Quốc Cường gãi gãi đầu: “Trường đại học khác ba đâu có biết, thi vào Than Hoa và Bắc Đại rất khó sao?”
Tiểu Bảo cướp lời: “Đó là đương nhiên, sợ rằng ở trường Anh Minh mấy năm chưa chắc đã có một người thi đỗ Thanh Hoa, nhưng thành tích của chị tốt như vậy cũng có thể điền thử xem, biết đâu thi trúng thì sao!”
Tiểu Bảo thật quá tự tin về mình, Chu Tiểu Vân cười cười lắc đầu: “Cứ điền một trường đại học phổ thông thôi, nguyện vọng một rất quan trọng, nếu điền mấy trường tốt ở nguyện vọng hai, cho dù đủ điểm có thể người ta cũng không nhận đâu. Con nghĩ cứ điền một trường trong tỉnh là được, tỉnh ta cũng có nhiều trường tốt mà, cần gì phải bỏ gần cầu xa.”
Thấy bộ dáng định liệu trước của Chu Tiểu Vân, Chu Quốc Cường cười:“Con gái, con đã sớm chọn trường rồi phải không, nói cho ba nghe một chút!”
Chu Tiểu Vân ngượng ngùng cười cười: “Con muốn thi đại học N, ba mẹ, Tiểu Bảo, Nhị Nha, mọi người cảm thấy thế nào?”
Nhị Nha không biết từ đâu nghe nói qua trường đại học này, liên tục tán thành: “Chị, trường này rất tốt nha, em luôn luôn ủng hộ chị!”
Tiểu Bảo đương nhiên biết nhiều hơn Nhị Nha: “Đại học N nằm trong top mười trường đại học tốt nhất cả nước, cũng là trường tốt nhất trong tỉnh ta, chị thật có chí khí!”
Tiểu Bảo lại tiếp tục giải thích cho ba mẹ về mấy trường đại học danh tiếng. Chu Quốc Cường vừa nghe đại học N đứng ở top đầu trong toàn quốc, lập tức vui mừng gật đầu liên tục, bộ dáng cứ như Chu Tiểu Vân đã thi đỗ rồi ấy.