Chương 11: Bái sư học nghệ
Trên đỉnh núi Thiên Môn, trong điện Tiên Thiên, Lục Dương giữ dáng vẻ đoan chính, kính cẩn chờ đợi sư phụ đến.
Bên trong điện Tiên Thiên, không khí vắng vẽ, tĩnh lặng, không nhuốm bụi trần, hương khói lượn lờ bay lên, khiến lòng người trở nên thanh tịnh.
Lục Dương chú ý thấy trong điện có thờ cúng ba tấm bài vị, lần lượt là Tiên Thiên Đạo Nhân, Quy Nguyên Thiên Tôn, Hãn Hải Đạo Quân.
Ba vị này Lục Dương đều biết, họ có ý nghĩa cực kỳ đặc biệt trong Vấn Đạo Tông:
Mười hai vạn năm trước, Tiên Thiên Đạo Nhân đi ra từ đạo quán, tự lập sơn môn, kiến lập Vấn Đạo Tông. Lúc đó, Tiên Thiên Đạo Nhân chỉ là một nhà tu hành bình thường, ở Đại Lục Trung Ương có hàng vạn người có tu vi như ông, vì lẽ đó, khi mới sáng lập, Vấn Đạo Tông chỉ là một môn phái nhỏ.
Mười vạn năm trước, thế gian đại loạn, Vấn Đạo Tông xuất hiện một tài năng phi thường. Xét về thiên phú tu tiên, vào lúc đó, ông còn không được xếp vào năm mươi hạng đầu, nhưng ông có đầu óc, giỏi kết giao, có nghĩa khí, còn có khí vận trong cõi vô hình gia trì. Ông trỗi dậy trong thời buổi loạn lạc, thuận theo dòng chảy của thời đại mà lên, đứng ở trên cùng tuyến đầu của thời đại, quang vinh vô song, tu vi càng khó có người sánh cùng, tôn hiệu của ông là Quy Nguyên Thiên Tôn.
Dưới sự dẫn dắt của Quy Nguyên Thiên Tôn, Vấn Đạo Tông ngày càng phát triển, vọt lên trở thành một trong những giáo phái lớn nhất thời đó. Trong lễ mừng Vấn Đạo Tông tròn hai vạn năm tuổi, nhiều người bạn chí cốt đến chúc mừng, ông đã tận dụng cơ hội này, cùng với bốn người tu tiên mạnh nhất thời đó, thiết lập nên danh xưng Ngũ Đại Tiên Môn, nhận được sự công nhận của người đời.
Trên thế gian không sự tồn tại nào là vĩnh hẵng, không có sự huy hoàng nào là vĩnh cửu. Năm vạn năm sau, Vấn Đạo Tông yếu thế, các bậc trưởng bối trong môn phái hoặc đại hạn sắp đến, hoặc chết một cách tức tưởi, chỉ còn lác đác vài người có thể làm chủ cục diện, đệ tử trong môn phái cũng không có lấy một người ra hồn, rơi vào cục diện lúng túng như mùa giáp hạt, thậm chí còn có tin đồn rằng Vấn Đạo Tông sẽ bị đá khỏi Ngũ Đại Tiên Môn.
Có lẽ Vấn Đạo Tông thực sự có khí vận gia trì, một ngày nọ, một vị trưởng bối của Vấn Đạo Tông ra ngoài trừ ma, đã cứu một đứa trẻ ở trong đống đổ nát và đưa về môn phái. Sau đó, họ ngạc nhiên phát hiện ra rằng đứa trẻ này là một thiên tài tu luyện cực kỳ hiếm có. Đứa trẻ không làm phụ lòng mong đợi của mọi người, tu vi tiến bộ như phi ngàn dặm mỗi ngày, ít năm sau bèn trở thành người có cảnh giới Độ Kiếp mạnh nhất thời đó.
Đứa trẻ đó được gọi là Hãn Hải Đạo Quân, được hậu thế gọi là tổ sư trung hưng của Vấn Đạo Tông, đã giúp Vấn Đạo Tông nối tiếp huy hoàng năm vạn năm, cho đến ngày nay.
"Đại sư tỷ, sư phụ của chúng ta đâu rồi?" Lục Dương rút lại ánh nhìn, chờ đợi trong điện suốt nửa ngày trời, cũng không thấy một người nào khác ngoài đại sư tỷ.
"Hiện tại sư phụ đang bế quan, tu luyện đến thời khắc quan trọng, không ra ngoài được, ta đại diện sư phụ nhận đệ tử, chỉ dạy ngươi tu luyện."
Trước khi chính thức bắt đầu tu luyện, ta sẽ giới thiệu sơ qua về sư môn của chúng ta. Sư phụ, bậc cao niên người rất ít quy tắc, chỉ cần không làm chuyện gì quá đáng, làm trái luân thường đạo lý, khiến cho trời giận người oán, ông ấy sẽ không hỏi đến."
"Tuy nhiên, ta không dễ dãi như ông ấy, những gì mà ông ấy không quản ta sẽ quản."
"Sư phụ có tổng cộng bốn đệ tử, ngoài chúng ta, trên ngươi còn có một vị sư huynh và một vị sư tỷ. Một người ở Phật Quốc phương Tây, một người ở Yêu Vực phương Nam, họ hiếm khi trở về môn phái, muốn gặp mặt họ cũng rất khó"
"Đợi khi ngươi đạt được thành tựu trong tu luyện, có cơ hội đi chu du bốn bể, có lẽ ngươi sẽ gặp được họ, còn hiện tại..." Vân Chi dừng lại một chút, lấy ra ba bức tranh thuỷ mặc, xếp chúng thành hàng, chính là sư phụ, nhị sư huynh và tam sư tỷ, những người mà Lục Dương chưa từng gặp mặt.
Ba người trên bức tranh cười rất vui vẻ.
Sư phụ có tóc trắng bạc phơ, ánh mắt không vẩn đục như người già thông thường, giống như một bậc cao nhân thoát tục yêu thích đùa bỡn, chơi đùa trong chốn hồng trần.
Nhị sư huynh có nụ cười dịu dàng, lông mày như kiếm, mắt như sao, dịu hiền như ngọc.
Tam sư tỷ có vạn chủng phong tình, là vị mỹ nhân hoạ quốc hại dân.
"Sư phụ có đặc biệt dặn qua, tính cả ngươi, sư môn chúng ta tổng cộng có năm người. Khi ngươi bái sư, chỉ có hai người chúng ta, cỏ vẻ quá đơn chiếc, vì vậy sư phụ đã đặc biệt chuẩn bị ba bức tranh của họ, để thay thế họ có mặt ở đây."
Lục Dương nhìn đại sư tỷ, rồi lại nhìn những bức tranh sinh động như thật đặt ở xung quanh, tựa hồ bức hình trắng đen đang chăm chú nhìn hắn, vô cớ chợt thấy lạnh gáy.
Làm như trong sư môn đều cả nhà trung liệt, giờ chỉ còn lại mỗi hai người, hắn và đại sư tỷ
Trước mặt Lục Dương xuất hiện ba nhánh linh hương, đó là do Vân Chi đưa qua: "Đây là tín hương, có thể truyền tải những suy nghĩ trong lòng ra ngoài, thắp cho sư phụ ba nén hương, có thể truyền tải ý niệm biết ơn và tôn kính của ngươi."
Ba nén linh hương được thắp lên, cắm vào trong lu hương nhỏ đặt trước bức chân dung của sư phụ : "Sư tổ chứng giám, sư phụ tại thượng, xin nhận đồ nhi một lạy."
Bây giờ thì càng giống hơn rồi.
Lễ bái sư kết thúc, Lục Dương do dự hỏi: "Đại sư tỷ, mặc dù hỏi như vậy có chút bất kính, nhưng sư phụ, bậc cao niên người thực sự còn sống, phải không?"
Lục Dương chỉ sợ Vân Chi lộ ra nụ cười lạnh lùng rồi nói "Sư tôn qua đời, cấp cao giấu mà không nói" chuyện cơ mật như vậy cũng cho ngươi biết được, không thể giữ ngươi lại rồi.
Vân Chi ngơ ngác, không hiểu tại sao Lục Dương lại hỏi như vậy.
"Đương nhiên là còn sống."
"Ta đã xem qua thành tích khảo hạch của ngươi ở đỉnh Ngôn Truyền, huyệt đạo cơ thể, vị trí kinh mạch, ngươi đều nhớ rất chính xác, tâm pháp cơ bản cũng có thể đọc, viết thuộc lòng, rất tốt, nghị lực học tập của ngươi đáng được khen ngợi."
"Tiếp theo, chúng ta sẽ bắt đầu chính thức tu luyện."
Lục Dương nghe đến đây, trên mặt lộ ra nụ cười hào hứng, càng nghe càng chăm chú.
Cuối cùng, hắn có thể bắt đầu tu luyện.
Việc tu luyện chính thức bắt đầu, đại sư tỷ mở đầu bằng câu: "Đây là lần đầu tiên ta dạy đệ tử, ngươi cũng là lần đầu tiên làm đệ tử, ta và ngươi, hai người chúng ta thông cảm cho nhau một chút."
"Nhưng ngươi cũng không cần quá lo lắng, ta đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho ngày hôm nay."
Vân Chi xếp một hàng các lọ thuốc nhỏ, dán tên của các loại đan dược mà Lục Dương từng nghe qua:
Bạch Cốt Đan, có thể hồi phục da thịt cho cả xương khô của người đã khuất.
Một trong những phát minh thuộc dòng tích luỹ công đức tạo hoá của Phật quốc, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tầng phù đồ, Thất Tầng Phù Đồ Đan. Phàm là những người đã ăn Thất Tầng Phù Đồ Đan, Phật Quốc sẽ nhận được một phần công đức.
Cữu Chuyển Luân Hồi Đan, trong giới tu tiên có cách nói cữu tử luân hồi đổi một mạng.
Có những viên đan dược này, Lục Dương muốn chết cũng khó.
"Luyện khí trước tiên phải luyện thể, do ngươi chưa từng tiếp xúc với việc luyện thể, chúng ta sẽ bắt đầu từ con số không."
Vân Chi bâng quơ đưa tay xé rách không gian, lấy ra hai cái lu nước lớn từ trong không gian trữ vật. Nghe tiếng đập trầm thấm của lu nước khi đập xuống đất, lòng Lục Dương chợt căng thẳng, có một dự cảm không lành.
"Người tu kiếm coi trọng kiếm ý và lực cánh tay, do đó, trong việc luyện thể, trước tiên cần tập trung rèn luyện lực tay. Ta chỉ minh họa một lần, ngươi hãy nhìn kỹ."
Vân Chi đặt hai chân lên mép của lu nước, nhẹ nhàng như đi trên đất bằng, sau đó cô nắm mép của lu nước kia bằng một tay, nhẹ nhàng nâng lên rồi buông tay. Nhân lúc lu nước chưa rơi xuống đất, cô chuyển sang tay kia và tiếp tục nắm mép lu nước. Hành động này lặp đi lặp lại, mượt mà như nước chảy mây trôi, khiến người xem cảm thấy sướng tai vui mắt.
Nếu không quan tâm đến cảm nhận của cánh tay, phương pháp này thực sự có thể rèn luyện lực tay.
"Làm được như thế này là đủ."
Vân Chi để lu nước xuống, nói như chả có gì to tát.
Lục Dương sợ hãi mà nuốt miếng nước bọt, không cần cầm cũng nhìn ra được, chiếc thùng nước cao bằng nửa người, mang hắn nhét vào trong, đổ đất cát lên chôn xuống dưới đất hãy còn dư dã .
Lu nước bự như vậy mà còn làm trò túi bụi như thế, đây là tiết tấu đem mạng ra pha trò.
Lục Dương bước nhanh về trước, nín thở, dùng một tay nâng lu nước, toàn bộ động tác liền mạch lưu loát.
Không nâng được.
Hắn lại hai tay dùng sức, xài hết sức bình sinh, lu nước mới miễn cưỡng lắc nhẹ một chút, biểu thị Lục Dương thực sự đã rất cố gắng rồi.