Mục lục
Ai Bảo Hắn Tu Tiên!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 50: Thánh Nhân đã nói gì ấy nhỉ?

Mạnh Cảnh Chu lại lục được một mảnh da hổ, da hổ cũ kỹ, có vẻ như đã có hàng trăm năm lịch sử, nhưng được bảo quản rất vẹn toàn, những chữ nhỏ chi chít trên ấy cũng có thể đọc được một cách rõ ràng, Lục Dương và Man Cốt tò mò mà duỗi cổ ra nhìn thoáng qua, nhưng không nhận ra văn tự này.

"Đây là Yêu Văn, chữ viết trong nội bộ của Yêu Tộc," Mạnh Cảnh Chu nói, vừa hay, hắn ta nhận biết văn tự này.

Hồ Tộc có bản tính phóng đãng, cách thể hiện trong lời văn cũng là như vậy, họ thường viết những quyển sách không lành mạnh, nếu có người thực hiện những hành động không thể miêu tả bằng những quyển sách này, tác giả của quyển sách sẽ có thể thu thập một tí dương khí.

Vì vậy, đại đa số những quyển sách không lành mạnh thường xuyên lưu truyền trên thị trường Đại Lục Trung Ương đều do Hồ Tộc viết, mặc dù phía chính quyền đã tuyên truyền rầm rộ về nguy hại của chúng, cứ cách vài năm lại thực hiện hoạt động tiêu hủy sách, nhưng những quyển sách này vẫn được lưu thông trong thị trường chợ đen, cấm mãi không dứt.

Khi còn nhỏ, Mạnh Cảnh Chu khá si mê những quyển sách như thế này, chẳng qua lúc đó hắn ta không biết những hành động không thể miêu tả là gì, chỉ cảm thấy những quyển sách này thú vị.

Vì muốn đọc bản gốc, hắn ta đã đặc biệt học Yêu Văn.

"Huynh thích học tập như vậy à?" Lục Dương và Man Cốt ngạc nhiên, tu tiên có thể tăng cường khả năng ghi nhớ, học một loại ngôn ngữ không mất bao nhiêu thời gian.

Nhưng vấn đề là Mạnh Cảnh Chu đã học Yêu Văn trước khi tu tiên, như vậy thì rất đáng gờm.

Mạnh Cảnh Chu không muốn giải thích nhiều về nguyên do trong đó, chỉ nói rằng bản thân có chút hứng thú với văn hóa của Yêu Tộc.

Man Cốt cảm thấy quả không hổ là Mạnh Huynh, khắc khổ học tập nhưng lại không thích khoe khoang, hành động khiêm tốn, phẩm chất cao quý, đáng để học tập.

"Trên da hổ viết gì vậy?"

"Để đệ xem... Quỷ Mị Chi Vật, Âm Hành Dương Tỵ… đây là phương pháp khống chế quỷ bộc."

Mạnh Cảnh Chu xem lướt qua một cách nhanh chóng, trong lòng thoáng diễn dịch, rất nhanh bèn suy diễn ra tác dụng của bí tịch.

"Người thợ săn già có lẽ đã được luyện chế bằng cách này."

"Những quỷ quái được luyện chế cũng có yêu cầu, tu vi phải chênh lệch hai cấp độ lớn, trừ khi đó là người phàm, sau Luyện Khí tầng bảy liền có thể luyện chế hồn phách của phàm nhân."

Thuật khống chế quỷ bộc khá là vô bổ, chỉ có người thấp hơn mình hai cảnh giới mới có thể bị luyện hoá, ngay cả khi đã luyện hoá thành quỷ bộc, chẳng lẽ còn có thể cho quỷ bộc ra trận giết địch hay sao.

Chẳng hạn như trận chiến với yêu hổ trước đó, nếu quỷ bộc xuất hiện, tác dụng của chúng e rằng ngay cả bia đỡ đạn cũng chẳng bằng, không tạo ra được bất cứ mối đe dọa nào.

"Cần đệ dịch hết toàn bộ cho hai huynh không, thứ này dường như không giới hạn chủng tộc, Nhân Tộc cũng có thể tu luyện, chỉ là yêu hổ tu luyện thì sẽ có hiệu quả tốt nhất."

Man Cốt ban đầu muốn nói học thứ này thì có ích gì, nhưng sau đó lại nghe Lục Dương phân tích: "Chúng ta gia nhập Ma Giáo, không thể thiếu được thủ đoạn của Ma Đạo, thuật khống chế quỷ bộc này lại vừa hay phù hợp để làm vỏ bọc, tại nơi ở của bọn thợ săn vừa vặn có sẵn ma trành, huynh dịch thuật khống chế quỷ bộc trên da hổ đi, ba người chúng ta cùng học."

Ban đầu, Lục Dương dự định diệt sạch những con ma trành còn xót lại, nhưng hiện giờ, tình hình có sự thay đổi, đợi lúc lợi dụng xong ma trành rồi mới xua tan hồn phách cũng chưa muộn.

Theo cách nói của yêu hổ, ma trành đều là tự nguyện trở thành đầy tớ sau khi chết, bị điều khiển như ma quỷ, gây hại cho những người khách lữ hành. Chúng đều đáng giết.

"Được." Mạnh Cảnh Chu lập tức đồng ý, hắn ta trải giấy mài mực, bút viết thoăn thoắt, rất nhanh liền viết xong thuật khống chế quỷ bộc.

"Đệ thì khỏi luyện rồi. Đệ có Linh Căn Thuần Dương, ma quỷ nhìn thấy đệ giống như tuyết trắng gặp phải mặt trời, sẽ tan rã một cách nhanh chóng. Đệ luyện không được pháp thuật có thuộc tính thuần âm như vậy."

Lục Dương và Man Cốt cũng không nhiều lời, bắt đầu tu luyện cùng nhau.

Không lâu sau, một cơn gió âm u nổi lên trong hang động, gió hỗn tạp với tiếng kêu gào thoắt ẩn thoắt hiện của ma quỷ, mang đến cảm giác lạnh lẽo khôn cùng, thấu xương buốt tuỷ.

Lục Dương chỉ cảm thấy cơ thể thoáng chốc nhẹ nhõm, hai chân rời khỏi mặt đất, lơ lửng trong không trung, như thể hồn ma.

Hắn cảm thấy đầu óc của mình tỉnh táo chưa từng có, giác quan nhạy bén, có thể cảm nhận được mọi chi tiết nhỏ bé xung quanh. Hắn còn cảm thấy Mạnh Cảnh Chu như một ngọn lửa lớn đang cháy hừng hực, nóng bỏng khôn lường!

"Hửm? Chuyện gì đã xảy ra?" Lục Dương thắc mắc, cúi đầu nhìn xuống, liền phát hiện ra cơ thể của mình đang yên ổn mà ngồi xếp bằng tại chỗ.

"Không đúng, không phải là mình biết bay, là linh hồn của mình xuất khiếu rồi!"

Mạnh Cảnh Chu nhận ra sự bất thường của Lục Dương, kinh hoàng mà thốt lên: "Chỉ khi đạt giai đoạn Nguyên Anh mới có thể âm hồn xuất khiếu, thần niệm chu du vạn dặm, làm sao mà bây giờ huynh đã xuất khiếu rồi?"

"Mau quay lại, huynh chỉ mới ở giai đoạn Trúc Cơ, còn chưa tu luyện đến hồn phách, linh hồn rất dễ bị tổn thương, một khi linh hồn chịu thương tổn, muốn chữa lành thì khó rồi!"

Lục Dương cũng nhận ra vấn đề, bèn vận chuyển khẩu quyết của thuật khống chế quỷ bộc để khôi phục lại linh hồn như bình thường.

"Sao huynh làm được như thế?" Mạnh Cảnh Chu chưa từng nghe ai ở giai đoạn Trúc Cơ mà dám âm hồn xuất khiếu.

Xưa nay cũng không có pháp thuật như vậy.

Lục Dương cũng cảm thấy hết sức khó hiểu: "Thì chỉ tu luyện theo thuật khống chế quỷ bộc do huynh viết, đệ cảm thấy hiểu rõ hết rồi, không có vấn đề gì, bèn thử vận chuyển, xem coi nó như thế nào, sau đó liền thành ra như vậy rồi."

Mạnh Cảnh Chu nhìn Lục Dương với vẻ mặt kì quái: "Không lẽ là huynh đã xem linh hồn của mình như là quỷ bộc, tự mình khống chế chính mình?"

Chưa từng nghe nói còn có thể tu luyện như vậy, nhưng dựa trên tình hình trước mắt, cũng chỉ có một cách giải thích như vậy.

Lục Dương suy nghĩ một lúc, cũng không nghĩ ra khả năng khác.

Lục Dương yêu cầu Mạnh Cảnh Chu đứng cách xa mình một chút, lại thử lại nhiều lần, kết quả vẫn như cũ, có thể âm hồn xuất khiếu.

"Thiên phú pháp thuật của mình có chuyện gì thế này?"

Hai người không còn cách nào khác, chỉ có thể đợi Man Cốt tỉnh dậy rồi hỏi xem, có phải tình trạng của y cũng giống như Lục Dương hay không.

Khi Man Cốt tỉnh dậy, liền nhìn thấy Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu đang nhìn bản thân với vẻ mong đợi, khiến y ngơ ngác.

"Học được thuật khống chế quỷ bộc rồi à?"

"Có chút tâm đắc, có lẽ sẽ khống chế được tám linh hồn của người phàm."

"Có thể khống chế chính mình, khiến cho âm hồn của bản thân xuất khiếu không?” Lục Dương nhìn Man Cốt với vẻ kỳ vọng, muốn để cho Man Cốt nói một tiếng ‘phải’, như vậy bèn có thể chứng minh bản thân mình không có luyện lệch.

Man Cốt càng nghi hoặc hơn: "Làm sao có thể, đây là thuật khống chế quỷ bộc, không lẽ còn có thể xem linh hồn của chính mình như quỷ bộc mà khống chế hay sao?"

Mạnh Cảnh Chu nhìn thoáng qua Lục Dương, kể lại quá trình học pháp thuật của Lục Dương, khiến Man Cốt khâm phục không thôi.

Lục huynh có tư duy nhanh nhẹn, thiên phú trong phương diện học tập pháp thuật cực cao, không ai sánh kịp, còn Mạnh huynh tài hoa rạng rở, học rộng đa tài.

Trong cả hành trình này, y đã học được rất nhiều thứ, quả đúng thật là như lời Thánh Nhân từng nói.

Thánh Nhân đã nói gì ấy nhỉ?

Ờ, đúng rồi, Thánh Nhân nói: "Ba người cùng đi, ai cũng là thầy của ta (*)."

(*): Câu gốc của khổng Tử: "Ba người cùng đi, ắt có một người là thầy của ta; chọn người giỏi người hiền mà học theo, người không giỏi không hiền thì nhìn vào đó mà thay đổi bản thân ta."

"Cũng là lúc chúng ta đi tìm đám ma trành rồi." Thấy trong hang động không còn gì đáng để vơ vét, Mạnh Cảnh Chu kêu gọi bạn đồng hành rời đi.

"Bọn huynh đi trước đi, đệ có chút việc cần xử lý, sẽ ra sau." Lục Dương để Mạnh Cảnh Chu và Man Cốt rời đi trước.

Mạnh Cảnh Chu và Man Cốt cũng không nghĩ nhiều, rời khỏi hang hổ.

Sau khi đảm bảo hai người họ đã đi, nụ cười trên mặt Lục Dương vụt tắt, biểu cảm trên khuôn mặt dần trở nên bình lặng.

Hắn đi sâu vào trong hang động, nhìn thấy đống xương chất đống như một ngọn núi nhỏ, khẽ thở dài một hơi.

"Quả nhiên là ở đây."

Lục Dương đã đoán được khi thấy đủ loại vật phẩm, với tính cẩn trọng của yêu hổ, sau khi ăn xong thịt người, chắc chắn sẽ không vứt xương ra bên ngoài, làm như thế quá dễ dàng bộc lộ bản thân, hành động an toàn là giữ lại hài cốt trong hang động.

Thực tế cũng đã chứng minh ý nghĩ của hắn.

Đây đều là những người đáng thương đến từ các nơi khác nhau ghé ngang qua núi Tùng Sơn bởi đủ loại duyên cớ, bị lừa, bị ăn tươi nuốt sống, nơi an nghĩ cuối cùng bèn trong hang động nho nhỏ này.

Lục Dương không nói gì thêm, kiếm Thanh Phong cắt sắt như cắt bùn, rất ung dung bèn gọt xuống một tảng đá lớn từ vách đá.

Hắn gọt phẳng tảng đá, thầm niệm chú Vãng Sanh, vì những người đáng thương này lập một tấm bia mộ, trầm mặc trong phút chốc, không biết đang nghĩ gì, sau đó quay lưng rời đi.

"Chờ lâu rồi, đi thôi." Lục Dương gọi hai người bạn đồng hành rời khỏi nơi chốn khiến người ta không vui này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK