Chương 36: Chẵng có đến một người làm người ta yên lòng
"Đại sư tỷ trông như luôn bình tĩnh, nhưng thực ra tính khí thất thường, chẳng qua là không thể hiện trên khuôn mặt. Người ta thường nói, bầu bạn với vua như làm bạn với hổ, vãn bối ở bên cạnh cùng với cô ta, chả khác gì ở bên cạnh một con hổ!"
"Quả thực, cô ta là mỹ nhân hiếm gặp, hoặc có thể nói là người con gái đẹp nhất mà vãn bối từng gặp. Nhưng đúng là biết người biết mặt mà không biết lòng, mấy vị có thể tưởng tượng được không? Mỗi bữa ăn, Cô ta bắt vãn bối ăn lượng lớn xác vụn của dã thú và thi thể của thảo dược, lúc đêm khuya tĩnh lặng cô ta lại bắt vãn bối ngâm mình trong nước đầy xác thảo dược, nói rằng điều này có thể tăng cường thể chất của vãn bối!"
"Còn có một lần vãn bối muốn học thần thông không gian, để tiện cho việc đi lại sau này, nhưng cô ta lại dạy vãn bối cách làm cho mình nhỏ lại, cầm vãn bối trong tay mà đùa bỡn trên lòng bàn tay của mình!"
Lục Dương lên án kịch liệt từng hành vi hung bạo của Vân Chi, rất nhanh bèn nhận được sự đồng cảm từ các vị Dược Vương nhỏ. Từng người họ bắt đầu đồng tình với hắn.
Nhân Sâm bé con càng không thể nhịn được mà nói: "Nếu đã như vậy, chúng ta nội ứng ngoại hợp, ngươi làm nội ứng, bọn ta làm ngoại viện, bây giờ liền lật đổ nữ ma đầu!"
Lục Dương giật nảy mình, vội vàng khuyên ngăn: "Tuyệt đối không thể, việc này còn cần tính kế dài lâu. Đại sư tỷ cô ta vốn là đệ tử đứng đầu trong Vấn Đạo Tông, tu vi thâm hậu khôn lường, chỉ với mấy người chúng ta e rằng có chút thân cô thế cô."
Hắn bình tĩnh mà phân tích: "Vì sự ổn trọng, không bằng trước tiên chờ vãn bối tu luyện đến giai đoạn Độ Kiếp, như vậy sẽ chắc ăn hơn. Tới khi đó, mọi người hẵng cùng hành động, phản công đại sư tỷ, thành công trong một trận!
"Đến lúc đó, ai có thù thì báo thù, ai có oán thì báo oán, há chẳng phải tốt hơn sao?"
Các vị Dược Vương nhỏ cảm thấy không hổ danh là Nhân Tộc, suy nghĩ thật là chu đáo: "Ta vốn nghĩ rằng trí thông minh của ngươi kém hơn ta một chút, nhưng không ngờ ngươi lại có kế hoạch tỉ mỉ chặt chẽ như vậy, xem ra trí thông minh của hai người chúng ta cũng ngang tài ngang sức!"
Sau khi có chung kẻ thù, Lục Dương rất nhanh bèn hoà mình vào nhóm các vị Dược Vương nhỏ, hò hét ầm ĩ, nhao nhao kêu gào đòi đả đảo nữ ma đầu.
Với sự tham gia của Lục Dương, đội ngũ của Dược Vương nhỏ bọn chúng quả thực như hổ thêm cánh, thắng lợi giống như lấy đồ trong túi, dễ như trở bàn tay!
Ở cửa vào Dược Viên, ông Ba nhìn thấy kế hoạch làm phấn chấn lòng người của Lục Dương thông qua một vật phản chiếu bóng mượt như nước, phiền muộn mà thở dài.
Vân Chi đã đặc biệt căn dặn ông phải chú ý đến động thái của Lục Dương, không để xảy ra cơ sự gì trong Dược Viên, một khi có sự cố gì xảy ra, phải thông báo ngay cho cô ấy.
Tình hình hiện tại, rốt cuộc có tính là sự cố hay không?
Nếu thực sự nói với Vân Chi, thì dù không phải là sự cố, e là cũng sẽ xảy ra sự cố.
"Những người trẻ tuổi ngày nay sao lại chẵng có đến một người làm người ta yên lòng?"
...
"Đã nói nhiều như vậy rồi, mà vãn bối còn chưa diễn thị pháp thuật của mình cho các vị xem." Lục Dương vận động cơ thể, thi triển pháp thuật ‘Súc Địa’, phô ra tư thế nhảy cầu, trực tiếp nhảy vào lòng đất.
Phản ứng của cây Ngộ Đạo Vương và Vân Chi đều không khác mấy gì nhau, xem đến tấm tắc khen tài. Nó sống lâu vậy rồi, nhưng chưa từng thấy qua pháp thuật như vậy.
Nhìn từ bề ngoài, giống như loại pháp thuật không gian như Súc Địa Thành Thốn, nhưng khi áp dụng vào thực tiễn, lại giống pháp thuật Ngũ Hành.
Tuổi đời nho nhỏ mà đã có thể thi triển pháp thuật chưa từng xuất hiện, đúng thật là thiên tài pháp thuật.
Bây giờ Lục Dương sử dụng ‘Súc Địa’ như muốn sao được vậy, biết hết thẩy các kiểu như bơi lặn, bơi ếch, bơi bướm, bơi tự do, nhìn dáng vẻ của hắn thỉnh thoảng ló khỏi mặt đất rồi lại lưu loát chui ngược trở về, thực sự dễ khiến người ta sản sinh ảo tượng mặt đất là nước.
Sau khi Kỳ Lân Bất Tử Dược và hoa Tuế Nguyệt Chung Yên đánh xong, Nhân Sâm bé con và cỏ Tam Diệp Tinh Tú kể lại cảnh ngộ bi thảm của Lục Dương dưới nanh vuốt ma quỷ của nữ ma đầu, cũng khơi dậy sự đồng cảm của chúng, rất kích động.
"Dược Vương chúng ta cuối cùng cũng có nội gián cài cắm trong Nhân Tộc!"
Bốn đứa Dược Vương nhỏ ngồi trên thân cây Ngộ Đạo Vương, vỗ tay dồn dập, cảm thấy Lục Dương rất lợi hại.
Lục Dương kì dị mà thét lên một tiếng, hai chân bật lên, nhảy vót lên cao, hai cánh tay dang ra thành hình thập tự, xoay 3600 độ trong không trung, rồi ‘bịch’ một tiếng bổ nhào xuống đất, tiếp đất bằng mặt - hắn trên không trung xoay đến chóng mặt rồi.
Màn khoe mẽ thất bại.
Các vị Dược Vương nhỏ vội vàng luống cuống khiêng Lục Dương dậy.
Thương tích như thế này đối với tu sĩ Trúc Cơ mà nói, chỉ là thương tổn ngoài da, rất nhanh bèn có thể lành lặn.
Các vị Dược Vương nhỏ thấy Lục Dương thực sự biết cách xới đất, liền lấy ra bản đồ Dược Viên, yêu cầu Lục Dương khoan đất theo tuần tự.
"Rễ của những thảo dược ở khu vực này rất sâu, có thể đạt đến độ sâu ba mét, ngươi phải cẩn thận, đừng chạm vào rể của chúng, để bọn ta khỏi phải sinh ra hiểu lầm. Kiến nghị của ta là ngươi tốt nhất nên chui xuống độ sâu trong khoảng từ ba đến năm mét để xới đất, đó là khoảng cách an toàn."
"Rể của thảo dược ở những khu vực khác tầm khoảng từ nửa mét đến hai mét, ngươi chỉ cần đào dưới hai mét là được."
Lục Dương tỏ vẻ tò mò: "Nếu chạm vào rễ thì sẽ như thế nào?"
Nhân Sâm bé con nghiêm túc nói: "Bọn ta sẽ nghĩ ngươi là kẻ cuồng chân."
"???"
Hoa Tuế Nguyệt Chung Yên nói chen vào: "Có rất nhiều biến thái trong Nhân Tộc các ngươi, thích ngặm da chân của thực vật bọn ta khi uống rượu, nói rằng thứ này ngon, hợp với rượu, do đó còn nuôi trồng trên diện rộng."
"Thực vật mà tiền bối nói là gì?"
"Đậu phộng."
Lục Dương có chút không theo kịp mạch suy nghĩ của các vị Dược Vương nhỏ.
May mắn là hắn không quá lưu luyến trong vấn đề này, bắt đầu khoan đất theo lộ trình của Nhân Sâm bé con.
Nhân Sâm bé con đã ngấy với việc xem cặp phu thê giun đất khoan đất, nên thấy việc Nhân Tộc khoan đất rất thú vị, ào ào chạy đến phía sau Lục Dương, theo sát sau lưng hắn.
Các vị Dược Vương nhỏ tự nhiên cũng có khả năng độn địa, nhưng chúng là hòa thành một thể với mặt đất, khác hẳn so với phương thức đẩy đất ra của Lục Dương.
Nơi Lục Dương đi qua, đất trở nên tơi xốp, vừa hay phù hợp với các vị Dược Vương nhỏ.
Cây Ngộ Đạo Vương nhìn các vị Dược Vương nhỏ chơi đến không biết trời trăng, thở dài một tiếng, cây thì rõ là không thể chui xuống đất được.
Nó nhìn lên bầu trời, cảm thấy ánh mặt trời đầy cay nghiệt, lại thở dài một lần nữa: "Tại sao ta lại cao như vậy? Đến cả một chỗ râm mát cũng không có."
Cây Ngộ Đạo Vương cảm thấy thế giới này tràn đầy ác ý đối với nó.
Các vị Dược Vương nhỏ theo sau mông Lục Dương chơi cả ngày trời, ngay cả trên đường trở về cũng đùa giỡn, cười toe toét: "Nấu nước nóng tắm thôi!"
Cây Ngộ Đạo Vương đã chuẩn bị sẵn thùng gỗ đầy nước từ sớm, nước được lấy từ dòng suối dùng để tưới cây thảo dược.
Ánh sáng chói lọi xuất hiện từ bụng của Kỳ Lân Bất Tử Dược, từ từ di chuyển lên trên, cuối cùng di chuyển đến miệng, phun ra Kỳ Lân Chân Hoả.
Kỳ Lân Bất Tử Dược giống như con Kỳ Lân thực sự, chả trách cổ nhân nhìn thấy nó bèn đinh ninh rằng họ đã nhìn thấy Kỳ Lân.
Nhiệt độ của Kỳ Lân Chân Hoả cực cao, chỉ trong nháy mắt đã đun nước nổi bọt lên sôi sùng sục.
Các vị Dược Vương nhỏ lần lượt nhảy vào trong, nhắm mắt mà trôi qua trôi lại trên mặt nước.
Lục Dương cảm thấy cảnh tượng này hết sức quen thuộc, hình như đã từng thấy một cảnh tượng tương tự trong phòng bếp.
Nhớ ra rồi, đây chính là những món tiềm thuốc bắc.
Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên hắn chứng kiến món tiềm thuốc bắt mà dược liệu chủ động nhảy vào nồi.
Không lâu sau, mùi thơm của dược liệu phất ra, lan tỏa trong không khí. Lục Dương hít vào một hơi, lập tức cảm thấy tinh thần phấn chấn, thậm chí cả tu vi cũng có xu hướng tăng lên.
"Không hổ danh là Dược Vương, hiệu lực của dược liệu quả thật khủng khiếp."
Lục Dương nhìn những vị Dược Vương nhỏ nô đùa trong nước, lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ.
Hắn nhớ đại sư tỷ từng nói, trường sinh là một loại độc, đó không phải là nỗi đau mà con người có thể chịu đựng, chỉ có tính cách khác với người thường mới có thể chịu đựng được nỗi đau của trường sinh.
Những năm tháng mà các vị Dược Vương nhỏ đã trải qua là vô cùng vô tận, chứng kiến không biết bao nhiêu sự kiện lớn được ghi vào sử sách. Những người và sự kiện được ghi vào sử sách đều đã qua đi, chỉ có mỗi những vị Dược Vương nhỏ vẫn còn sống.
E rằng chỉ có tính cách giống như trẻ con, mới giúp những vị Dược Vương nhỏ sống lâu đến vậy mà không bị suy sụp tinh thần.
Chỉ là quá dễ bị lừa.