Chương 24: Sự kinh hãi to lớn
Thượng Chủng Điền nói thấp giọng: "Lão phu rón ra rón rén, đi trong đường hầm khô hanh, âm u lạnh lẽo, hai bên là những viên dạ minh châu to cỡ nắm tay, không biết đã phát sáng bao nhiêu năm, ánh sáng xanh yếu ớt chỉ đủ để chiếu ra hình dáng, thậm chí không thể nhìn rõ khuôn mặt, lão phu luôn cảm thấy có người đang nhìn mình, nhìn đến lão phu rợn tóc gáy, nhưng khi quay đầu lại nhìn, lại không hề thấy gì cả, lúc đó lão phu chỉ nghĩ rằng đó là ảo giác."
"Lão phu đi dọc theo ánh sáng, vượt qua đường hầm gập ghềnh, đến khu trung tâm nhất của phần mộ chính."
"Khuôn mẫu của phần mộ chính khiến người ta giương mắt ngẩn người, trong một thoáng, lão phu cũng quên mất rằng nơi đây là mộ thất u ám, đáng sợ."
Thượng Chủng Điền nhắm mắt dừng lại trong chốc lát, dường như đang hồi tưởng lại từng chi tiết của cảnh tượng lúc đó, sau khi nghĩ xong rồi mới từ từ nói: "Lão phu chưa bao giờ thấy một mộ thất có quy mô lớn như vậy, đỉnh động cao như khung trời, dưới khung trời, những binh sĩ bằng đá tay cầm giáo đồng sắc nhọn trung thành mà bảo vệ chủ nhân của bọn họ, đồ chôn cùng rực rỡ đủ loại, tất cả được trưng bày theo trận đồ Bát Quái, ám hợp với trật tự thiên đạo cương thường."
"Xác cổ đã chết hàng trăm năm, dao động kinh hoàng mà nó phát ra từ quan tài vẫn khiến lão phu hoảng sợ, dường như lão quái Nguyên Anh kia chưa chết, chỉ là đang ngủ và có thể tỉnh dậy bất cứ lúc nào."
"Do dự không phải tính cách của lão phu, bèn nắm lấy thời cơ, lấy đi một nửa đồ chôn cùng, lúc lão phu vừa muốn rời đi, cách đó không xa vang lên tiếng bước chân, tiếng động ấy vọng lại trong mộ thất vắng vẻ, khiến người ta không rét mà run."
"Tiếp theo sau đó, không ngờ lão phu lại gặp phải tình huống kinh hãi mà vào nghề nhiều năm như vậy còn chưa từng gặp qua."
Nói đến đây, Lục Dương và Đào Yêu Diệp không tự kiểm soát được mà nghiêng người về phía trước, muốn nghe phần tiếp theo.
Thượng Chủng Điền lộ ra vẻ đau khổ tột cùng, ngay cả giọng nói cũng run rẩy: "Lão phu đã gặp phải hậu duệ của tu sĩ Nguyên Anh đến cúng bái tổ tiên!"
"Gì cơ?" Lục Dương và Đào Yêu Diệp đã nghe rõ, chỉ là chưa phản ứng kịp.
"Những người ấy mang theo đồ cúng tế và pháp bảo, đến cúng bái lão tổ tông, cầu mong gia tộc trường tồn, thiên tài lớp lớp xuất hiện, đỗ đạt công danh, trên đường đi cúng tế, họ chú ý đến lão phu đang ăn trộm trong mộ thất, thế là họ cùng lúc lao đến, bắt giữ lão phu, lúc đó quả thật rất đáng sợ, đến giờ nhớ lại mà trán vẫn đổ mồ hôi lạnh."
"... Tại hạ cảm thấy phản ứng của họ khá bình thường." Lục Dương có gì nói đó, gia quyến không chém chết ngươi ngay tại chỗ thì đã có thể xem là người có tu dưỡng rồi.
"Đây chính là chuyện rất kinh hãi mà các hạ từng nói?" Đào Yêu Diệp hỏi.
Thượng Chủng Điền gãi đầu, không hiểu phản ứng của hai người: "Đúng vậy, lúc đào mộ đụng phải hậu duệ của chủ mộ, còn có gì kinh hãi hơn chuyện này không?"
"Rồi sau đó thì sao?"
"Sau đó lão phu bị đánh một trận, đánh từ cảnh giới Luyện Khí đỉnh phong rớt vọt xuống còn Luyện Khí trung kỳ, bị đưa đến Đại Lao, quan phủ buộc lão phu phải bồi thường tất cả những gì đã trộm trước đây, lại còn giam giữ thêm mười năm, sau khi ra tù lão phu quyết định rửa tay gác kiếm, làm lại cuộc đời, không đụng chạm đến những chuyện thị phi này nữa."
"Nói thật."
"Không còn mặt mũi gặp đồng nghiệp."
"..."
Thượng Chủng Điển thành khẩn đến mức khiến cả hai không biết nên nói gì.
Sau khi Thượng Chủng Điền tự tay chôn cất xong thi thể không có da của Chương quản gia, lại mời Lục Dương và Đào Yêu Diệp ở lại một đêm trước khi đi, nhưng bị Đào Yêu Diệp từ chối.
Nếu không phải để dụ quỷ Hoạ Bì ra tay, Đào Yêu Diệp hoàn toàn sẽ không chọn ở lại lưu trú, gấp rút lên đường lúc đêm khuya không có gì khó đối với hai tu sĩ Trúc Cơ.
Trước khi đi, Lục Dương lại tìm đến Thượng Duyên và vuốt ve đầu con vẹt.
Nếu xã Thái Bình không nhầm lẫn con vẹt với yêu thú, họ cũng không có cơ hội đến Thượng gia để giải quyết quỷ Hoạ Bì.
"Con vẹt này không tệ, nói không chừng thực sự là yêu thú, cố gắng bồi dưỡng nó."
Thượng Duyên giật mình, vội vàng hỏi lý do.
"Thực lực của yêu thú giai đoạn đầu rất mơ hồ, khó phân biệt với dã thú, tại hạ cũng không thể phân biệt được."
"Tuy nhiên, sau khi rời khỏi nhà cô nương, Tiểu Lục lại không cao chạy xa bay, mà chỉ bay liên tục quanh xã Thái Bình, không đến gần nhà của cô nương khi biết nơi đó có nguy hiểm, có thể là trùng hợp, nhưng cũng có thể là điềm báo trước của việc khai thông trí tuệ, khó lòng khẳng định."
Lục Dương cười nhẹ, không nói thêm gì nữa.
Thượng Chủng Điền cảm thấy mình tiếp đãi không chu đáo, trong khi hai người đã cứu sống mười hai mạng người của Thượng gia, mà điều duy nhất bản thân có thể làm cũng chỉ là kể câu chuyện về việc mình về hưu.
"Đây là những tâm đắc trong trộm mộ mà lão phu đã viết, nếu hai vị không chê, không bằng nhận nó, nói không chừng sẽ có lúc cần dùng đến." Thượng Chủng Điền rút ra một quyển sách buộc chỉ màu xanh từ trong lòng áo, đưa cho hai người.
Lục Dương khách sáo mà nhận lấy, rồi hai người vẫy tay chào biệt.
Trên đường trở về, Lục Dương hỏi: "Quyển tâm đắc trộm mộ này muội có muốn lấy không?"
Đào Yêu Diệp lắc đầu, cô ấy cũng không có trộm mộ, lấy thứ này làm gì.
Lục Dương cũng cảm thấy không có ích gì, nhưng vẫn cất đi.
"Tại sao lúc huynh bỏ độc trong phòng muội, lại không nói trước cho muội biết?" Đào Yêu Diệp vẫn còn canh cánh trong lòng về chuyện này.
May mà cô là Vũ Hoá Tiên Thể, có kháng tính cực cao với muôn loại độc, nếu không, há chẳng phải cô cũng mắc bệnh hôi chân như Chương quản gia hay sao?
Một thiếu nữ xinh đẹp bị bệnh hôi chân có kỳ cục không?
Lục Dương nhún vai, hắn tự nhiên là bỏ độc vào phòng dưới tiền đề là biết rõ nó vô hại với Đào Yêu Diệp: "Huynh đã nói cho muội biết rồi."
"Khi nào?"
"Lúc ăn cơm, bằng ánh mắt."
"Vậy ra huynh không phải do với không tới món ăn, muốn muội chuyền đĩa cho huynh à?"
"Huynh không phải là người nông cạn như vậy."
Hai người thành công trở về Vấn Đạo Tông, vừa đúng lúc, Mạnh Cảnh Chu cũng vừa hoàn thành nhiệm vụ, đang than khổ với vị sư huynh phân bố nhiệm vụ.
"Mạnh Cảnh Chu sư đệ, nhiệm vụ của đệ rất đơn giản mà, làm sao mà để hồ yêu khiếu nại vậy, nói thái độ của đệ có vấn đề, không chịu hợp tác với cô ta?" Sư huynh này có chút nghi hoặc, chỉ mỗi việc cung cấp một quyển công pháp song tu mà thôi, còn có thể có vấn đề gì về thái độ?
"Sư huynh, mấy huynh phải điều tra con hồ yêu đó, chắc chắn có vấn đề. Huynh coi, đệ chỉ là đến để cung cấp thuật song tu, không ngờ nó còn đòi kiểm thử hàng, muốn cùng đệ tu luyện thuật song tu, xem thử coi đó là hàng thiệt hay giả."
Mạnh Cảnh Chu nói một cách đầy phẫn nộ: "Nếu không phải vì đệ không thể phá đi thân thể Thuần Dương của mình, đệ đã tu luyện cùng nó rồi!"
Cũng không biết y tức giận vì bản thân là thân thể Thuần Dương, thiếu đi một buổi hẹn bất ngờ, hay là tức giận vì hồ yêu xem thường lòng cầu đạo của y.
Lục Dương thấy sư huynh phân bố nhiệm vụ cũng có vẻ bất lực, liền tiến lên giải vây: "Sư huynh, hai người bọn đệ đã hoàn thành nhiệm vụ xử lý yêu thú"
Lục Dương giải thích một cách chi tiết về việc người dân xã Thái Bình làm sao coi một con vẹt như yêu thú biết nói, hắn và Đào Yêu Diệp lại làm sao lộ ra sơ hỡ, dụ dỗ quỷ Hoạ Bì ra tay sau đó bị giải quyết.
Nói xong, Lục Dương giao tro của quỷ Hoạ Bì cho sư huynh.
"Lần đầu tiên làm nhiệm vụ bèn hoàn thành xuất sắc như vậy, đệ làm khá lắm." Sư huynh nhìn Lục Dương với cặp mắt khác xưa, khi y phát nhiệm vụ này, y nghĩ rằng nó rất đơn giản, nhưng không ngờ đằng sau nó còn có ẩn tình.
Nghe đến đoạn Lục Dương dùng độc đúng chứng, nhanh chóng giải quyết cuộc chiến, vị sư huynh này càng nhìn Lục Dương với cặp mắt khác xưa. Nếu không bị trúng độc, muốn chế ngự quỷ Hoạ Bì cũng cần phải tốn cả phen công sức, nói không chừng nó còn có thể trốn thoát.
Điều quan trọng nhất là, vị tiểu sư đệ này tuỳ thân mang theo loại độc gây bệnh hôi chân, sư huynh nghĩ tới đây, lặng lẽ ngồi xa hơn một chút.
"Hai người các đệ hoàn thành vượt mức nhiệm vụ, điểm cống hiến ban đầu của đệ sẽ nhiều hơn bốn lần, nhận được 120 điểm cống hiến, Đào Yêu Diệp sư muội, muội đóng vai trò hỗ trợ trong nhiệm vụ này, nhận được 90 điểm cống hiến."
Đào Yêu Diệp không có ý kiến, trong nhiệm vụ này Lục Dương đóng vai trò quan trọng nhất, còn cô chỉ là mồi nhử.