Chương 3: Vừa nhìn liền biết là người thật thà
"...Tại sao tên thông tục lại giống tên học thuật hơn cả tên học thuật?" Lục Dương thầm khịa ở phía sau.
"Bởi vì vị tiền bối linh căn Thuần Dương đầu tiên tự gọi linh căn của mình là Đơn Thân linh căn." Tu vi của Vân Chi thâm hậu khó lường, lời khịa thì thầm của Lục Dương nghe như nói ngay bên tai, rõ ràng từng chữ.
Vân Chi ngắt một chút, rồi tiếp tục nói: "Giới tu luyện có thói quen tôn trọng các lão tiền bối đơn thân."
Làm như nói thêm câu như này thì có thể tăng thêm sức thuyết phục.
Mạnh Cảnh Chu hiển nhiên vượt qua vòng đầu tiên, ngay sau Mạnh Cảnh Chu là Lục Dương.
"Hửm?! Một đơn linh căn nữa?!" đồng tử của Đái Bất Phàm thu nhỏ, vừa nãy mới than phiền làm việc cả nửa ngày trời mà đến một đơn linh căn cũng không thấy, bây giờ bèn gặp hai người liên tiếp.
"Đệ, Đơn linh căn?" Lục Dương chỉ vào bản thân, tim đập thình thịch, cứ tưởng mình nghe nhầm, khoé môi không khỏi vô giác nhếch lên.
"Đúng vậy, ngươi là đơn linh căn biến dị, Kiếm linh căn." Đái Bất Phàm gật đầu khẳng định, y chưa từng mắc lỗi trong việc nhận định căn cốt.
Kiếm linh căn, kiếm chủng bẩm sinh, sắc bén vô bì, sức công cực thịnh!
Đại sư tỷ Vân Chi có chút kinh ngạc mà nhìn thoáng qua Lục Dương, cô đồng ý đi cùng xe ngựa chẳng qua là vì tuỳ hừng mà thôi, không ngờ rằng hai người trên xe đều là thiên tài tu luyện hàng đầu.
Ánh mắt mọi người càng trở nên háo hức hơn, bắt đầu tính toán tới những thiếu nữ cùng tuổi với Lục Dương, hận không thể bắt ngay Lục Dương về nhà ở rể cho thế lực sau lưng họ.
Khác với Mạnh Cảnh Chu có Mạnh gia chống lưng, rõ ràng Lục Dương là người xuất thân từ phàm nhân, không có ai chống lưng phía sau.
Thiên Phú cực tốt, lại không có thế lực, đúng thật là đối tượng lý tưởng để ở rể.
Điều quan trọng nhất là có thể kết hôn, sinh con!
Lục Dương cảm thấy ánh mắt của mọi người nhìn mình có chút kỳ quái, vội vàng bước vào vòng hai.
Phía sau Đái Bất Phàm là một khu rừng trúc, vòng sát hạch thứ hai sẽ diễn ra ngay trong khu rừng trúc này.
"Sao rồi, huynh có linh căn gì?" Mạnh Cảnh Chu nhanh chóng thoát ra khỏi cái bóng của Đơn Thân linh căn, tràn đầy hứng khởi mà hỏi Lục Dương.
Dù là Đơn Thân linh căn thì sao, trên con đường thành tiên nhiều xương khô, mỹ nữ dù là hồng nhan rồi cũng có ngày thành xương khô, cái gì mà mỹ nữ đó, tiên tử nọ ở bên cạnh, y không cần!
Ngược lại, Lục Dương mặc dù có thể vượt qua vòng một, nhưng ngẫm lại với thiên phú trác tuyệt như mình thì mỗi kỳ sát hạch cùng lắm là chỉ có một người, Lục Dương chắc cũng chỉ ở mức Song linh căn.
Với tư cách là thiên tài tuyệt thế Đơn linh căn, y đương nhiên quan tâm cho những thiên tài bình thường.
"Kiếm linh căn."
"Mụ nội huynh."
"Ơ?" Lục Dương mặt mày ngơ ngác.
Lại đợi khoảng nửa ngày, những người xếp sau mới lẻ tẻ vào vòng sát hạch thứ hai, Đái Bất Phàm loại bỏ những người không đạt tiêu chuẩn về căn cốt.
Nghe những người phía sau thảo luận, dường như xuất hiện thêm một số người có cơ địa đặc biệt, chưa kịp hỏi rõ sự tình, thì đại sư tỷ Vân Chi xuất hiện trước mặt mọi người, chỉ nhẹ nhàng thốt ra một câu "Bắt đầu vòng sát hạch thứ hai", sau đó biến mất, khiến mọi người không khỏi bối rối.
Sương dày dần lên, như khói tựa sóng, bao la như nước, giống như một tấm màn lớn che phủ tất cả mọi thứ trong khu rừng trúc.
Mọi người đều muốn vùng vẫy theo phản xạ, nhưng không có nhiều tác dụng, toàn thân vô lực, ý thức dần chìm đắm.
Nơi đây là Ảo Cảnh Trúc Lâm, chính là một phần của đại trận vệ giáo, những người như họ nào có thể chống đựng được.
Vân Chi bâng quơ vẽ một vòng tay, xua tan sương mù, giành một khoảng trống, các đệ tử Vấn Đạo Tông đứng sau cô.
Đái Bất Phàm cười khẩy rồi nói: "Lọt vào Ảo Cảnh Trúc Lâm, sẽ khiến họ quên đi thân phận của mình, quên đi kỳ sát hạch, quên đi mọi thứ, từ đó mà đưa ra những phản ứng chân thật nhất, chỉ là không biết lần này có bao nhiêu người có thể vượt qua vòng hai."
"Hi vọng có nhiều người vượt qua hơn, đợt này có một số mầm móng tốt, nếu gãy ở vòng hai thì hơi tiếc."
Vân Chi cho đến giờ vẫn chưa đá Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu ra khỏi kỳ sát hạch, đó là bởi vì đề kiểm tra mà Mạnh Cảnh Chu có được không phải là đề năm nay, mà là của hai mươi năm trước.
"Cũng không biết là vị Trưởng Lão nào bán."
"Đái sư đệ nghĩ người nào có thể vượt qua vòng hai?"
"Đương nhiên là tên Man Tộc thượng cổ đó, Man Tộc thượng cổ nổi tiếng với tâm hồn trong sáng, tâm tính không cần bàn cãi."
"Đệ thấy hai gã Đơn Thân linh căn và Kiếm linh căn cũng không tồi, vừa nhìn liền biết là người thật thà."
Vân Chi nhớ đến cảnh Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu thảo luận trong xe ngựa về cách làm sao để gian lận, cảm thấy cả hai người họ dù thế nào đi chăng nữa cũng chẳng có tí liên quan gì đến người thật thà.
.….
"Ta đang ở đâu?" Người đàn ông Man Tộc thượng cổ vạm vỡ tên là Man Cốt, gã nhìn xung quanh với vẻ ngờ vực, quên mất những gì vừa xảy ra.
Gã cầm trên tay một cây rìu cũ kĩ, đứng bên bờ sông, dòng sông lấp lánh ánh sáng, trông rất là đẹp.
Man Cốt lỡ trượt tay, cây rìu cũ kĩ rơi xuống dòng sông, Man Cốt vừa muốn đi vớt, thì thấy dòng sông nhỏ ‘lốp bốp’ nổi lên những bọt bóng, bọt bóng càng nổi càng nhiều, càng nổi càng lớn, phun trào lên trên, một nhân vật thần tiên với tiên khí phiêu diêu xuất hiện, trước mặt y lơ lững ba cây rìu với kiểu dáng khác nhau.
"Chàng trai trẻ, ta là thần sông, vật mà ngươi làm rơi là chiếc rìu cũ kỹ này, hay là chiếc rìu Linh Khí Khai Sơn Phủ này, hoặc là chiếc rìu Tiên Khí Khai Thiên Phủ đây?"
Linh Khí Phá Sơn Phủ và Tiên Khí Khai Thiên Phủ , đây là hai chiếc rìu danh tiếng vang dội ở Đại Lục Trung Ương, ngay cả một người phàm không có thiên phú, một khi có được hai chiếc rìu này, cũng có thể một bước lên mây, trở thành nhân vật đỉnh cao.
Man Cốt buột miệng thốt ra: "Là chiếc rìu cũ kĩ."
Thần sông lộ ra nụ cười nhẹ nhàng: "Đúng là một chàng trai trẻ thật thà, vậy ba chiếc rìu này đều là của ngươi."
Man Cốt vượt qua vòng hai.
"Sư tỷ thấy chưa, Đệ đã nói là Man Cốt chắc hẵn sẽ vượt qua vòng hai, để đệ xem Đơn Thân linh căn và Kiếm linh căn sẽ lựa chọn như thế nào." Đái Bất Phàm tràn đầy háo hức mà xem tiếp.
Điều mà vòng thứ hai kiểm tra là lòng thành thật, tiêu chuẩn để vượt qua là có được ba cây rìu.
Thần sông không phải là ảo giác, y sinh ra từ dòng sông nhỏ uốn quanh khu rừng trúc, là một sinh linh trời sinh đất dưỡng.
Y với vô số hoá thân, Đi vào ảo cảnh, khảo nghiệm mọi người.
Thần sông yêu thích những người thật thà, cách duy nhất để vượt qua vòng hai là thành thật trả lời câu hỏi của thần sông, để thần sông tặng cho ba cây rìu.
.….
"Ủa? Sao chiếc rìu rơi xuống sông rồi?" Lục Dương thấy có chút kì lạ, hắn cảm thấy như có một sức mạnh bí ẩn nào đó buộc mình phải làm rơi cây rìu.
Thần sông xuất hiện một lần nữa, hỏi Lục Dương một cách ôn hòa:
"Chàng trai trẻ, ta là thần sông, vật mà ngươi làm rơi là chiếc rìu cũ kỹ này, hay là chiếc rìu Linh Khí Khai Sơn Phủ này, hoặc là chiếc rìu Tiên Khí Khai Thiên Phủ đây?"
Lục Dương ngồi xổm xuống, ánh mắt lướt qua ba cây rìu khác nhau, ngẩng đầu nhìn thần sông như đang nhìn một kẻ thiểu năng, ánh mắt đầy thương hại: "Trong số đó có hai cây rìu là của ngươi, ngươi không biết mình có hai cây rìu nào? Lại còn quay qua hỏi ta nữa là sao?"
Nụ cười của thần sông cứng đờ, không biết nên nói gì trong lúc này, đành thuận theo lời của Lục Dương mà nói: "Ta thật sự không biết hai cây rìu nào là của mình."
Lục Dương nhìn thần sông một cách cảnh giác: "Vậy nếu ta chọn một cây rìu, ngươi đừng bỗng nhiên hồi phục ký ức rồi nói nhớ ra hai cây rìu nào là của ngươi nhé."
"Tuyệt đối không có chuyện đó." Thần sông nói một cách chắc nịch.
"Đưa hết ba cây rìu cho ta xem."
Thần sông đưa ba cây rìu cho Lục Dương.
Vừa đến tay Lục Dương bèn lập tức ném ba cây rìu xuống sông: "Ngươi hỏi lại câu hỏi lúc nãy xem?"
Thần sông hỏi theo phản xạ có điều kiện: "Ngươi vừa làm rơi chiếc rìu cũ kỹ, hay là chiếc rìu Linh Khí Khai Sơn Phủ, hoặc là chiếc rìu Tiên Khí Khai Thiên Phủ ?"
Nụ cười hiện lên khuôn mặt của Lục Dương: "Tất cả đều là do ta làm rơi."
Thần sông: "..."
Thần sông nghiến răng nói: "Thật là một chàng trai trẻ thật thà, vậy ba chiếc rìu này đều cho ngươi hết đó.”