Chương 37: Dược Vương Linh Dịch
Dưới bầu trời đêm lung linh, hình dáng hùng vĩ của cây Ngộ Đạo Vương che khuất ánh trăng. Những vị Dược Vương nhỏ ngâm mình trong nước, chơi đùa đến không biết trời trăng, ngay cả Lục Dương cũng cùng tham gia, hoà mình vào nhóm. Thời gian dường như ngưng đọng, cảnh tượng vô cùng hài hòa.
Đợi khi những vị Dược Vương nhỏ tắm đến thoải mái rồi, ai cũng nằm duỗi thẳng cẳng mà ngáy ‘khò khò’ trên mặt đất, hoặc trên căn nhà gổ, ngủ ngon lành.
Cây Ngộ Đạo Vương lại không nhàn rỗi, khi những vị Dược Vương nhỏ đang ngủ, nó thu lại thùng nước và nước bên trong, điều này khiến Lục Dương khó hiểu.
"Đây là đang làm gì vậy?"
Cây Ngộ Đạo Vương thuận miệng nói: "À, điều này là do Tiểu Ba yêu cầu, nói rằng nước tắm rất đáng giá, các đệ tử Vấn Đạo Tông đều thích sử dụng."
Cây Ngộ Đạo Vương khẽ vung cành cây, làm ra một động tác giống như nhún vai, thể hiện bản thân rất bất lực trước hành vi của Nhân Tộc.
Là một loại thực vật, nó rất khó để có thể hiểu được một số hành động kỳ quái của Nhân Tộc. Theo những gì nó biết, Nhân Tộc cực kỳ thích sử dụng tóc của nó, tức là lá cây để ủ trà, hoặc dùng da của nó để nấu ăn, nói là có thể tăng hương vị, hình như gọi là vỏ quế gì đó.
"Ờ, đúng rồi, Tiểu Ba còn đặt cho nước tắm một cái tên hay, gọi là Dược Vương Linh Dịch, vẫn là Nhân Tộc các ngươi có văn hóa, đặt tên giỏi hơn bọn ta nhiều."
"Dược Vương Linh Dịch?"
Lục Dương lặp lại một cách vô thức, cảm thấy cái tên này quen tai, giống như đã từng thấy nó ở đâu đó, ngay sau đó hắn rất nhanh bèn nhớ ra nơi hắn từng thấy từ này.
Đây chẳng phải chính là Dược Vương Linh Dịch rất được ưa chuộng trên bảng đổi đồ bằng điểm cống hiến sao?
Trên bảng giới thiệu rằng Dược Vương Linh Dịch là dịch báu được đặc biệt luyện chế bởi cấp cao của Vấn Đạo Tông, hóa ra cách đặc biệt luyện chế lại là như thế này!
Lục Dương bắt đầu sản sinh nghi ngờ về các loại vật phẩm kỳ lạ trên bảng danh sách. Mặc dù trong mô tả không có vấn đề gì, nhưng điều đó không có nghĩa là chúng thực sự không có vấn đề!
...
Trong những ngày tiếp theo, Lục Dương vừa cật lực khoan đất, vừa nghe các vị Dược Vương nhỏ lải nhải bên tai về kiến thức thảo dược, cuộc sống khá là bận rộn mà trôi qua.
"Ta nhớ phía trước có một đám sen Bát Bảo, vừa hồng vừa non, hết sức đẹp mắt, ngươi có muốn chui qua xem thử không?" Nhân Sâm bé con nói phía sau Lục Dương.
"...Sen hình như mọc trong ao hồ mà, phải không?"
"Đúng vậy." Nhân Sâm Bé gật đầu như đây là lẽ đương nhiên.
"Vậy nếu vãn bối chui qua, há chẳng phải đâm đầu vào trong ao rồi sao?"
Nhân Sâm bé con thình lình tỉnh ngộ: "Phải ha. Ngươi nói thật có lý."
"..."
Lục Dương theo hướng của Nhân Sâm bé con chỉ mà chui lên mặt đất, cách đó không xa là đám sen Bát Bảo đẹp tuyệt mỹ. Sương mai ngưng đọng trên góc cánh hoa rơi xuống mặt nước, tạo nên từng đợt gợn sóng.
Sen Bát Bảo có công dụng thanh nhiệt trừ thấp, giải độc, dưỡng tâm, thường được sử dụng trong luyện đan.
"Chỉ là không biết tại sao sen Bát Bảo lại có tên là 'Bát Bảo'." Lục Dương nói, nhớ lại nội dung từng xem trong sách.
Đây là một bí ẩn chưa có lời giải trong giới Đan Sư, có vô số Đan Sư soạn sách lập thuyết, trích dẫn kinh điển, đưa ra nhiều quan điểm khác nhau. Chẳng hạn, có người cho rằng sen Bát Bảo có tám công dụng, nên gọi là Bát Bảo; có người cho rằng tên sen Bát Bảo bắt nguồn từ sự biến hoá của Thái Thượng Bát Quái; còn có người cho rằng Bát Bảo ám chỉ tám mạch của cơ thể, ăn nhiều sen Bát Bảo có thể đả thông kỳ kinh bát mạch... Nói chung, lý giải gì cũng có.
Lục Dương tin vào giả thuyết đầu tiên hơn, sen Bát Bảo có tám công dụng, chưa bàn đến những thứ khác nhưng chí ít giả thuyết đầu tiên còn nghe lọt tai.
"Ngươi nói chuyện này? Ta biết mà." Nhân Sâm bé con nói.
"Tiền bối biết?"
Rễ của Nhân Sâm bé con chống lên eo, dương dương tự đắc nói: "Đúng vậy, sen Bát Bảo được Cổ Nguyệt Cư Sĩ phát hiện. Khi đó, hai người bọn ta tình cờ bước vào một bí cảnh chưa từng được khám phá. May mắn là, tu vi của hai người bọn ta cao thâm, bí cảnh đối với bọn ta cũng chả nguy hiểm."
"Hai người bọn ta vui chơi hả hê trong bí cảnh, chơi đến mệt thì nghỉ ngơi tại chỗ, ăn cơm ngủ nghĩ gì đấy, tạo chút bầu không khí."
"Khi ăn cơm, Cổ Nguyệt Cư Sĩ phát hiện ra một mảng hoa sen màu hồng, chưa từng thấy trước đó. Ta hỏi y muốn đặt tên gì cho những bông sen này, y liếc mắt nhìn chén cháo Bát Bảo trong tay, rồi thuận miệng nói không bằng gọi là sen Bát Bảo."
"Sau này, y mang đi một vài cây sen, gây trồng ở thế giới bên ngoài, phát triển thành quy mô ngày nay."
Lục Dương: "..."
Đây không phải lần đầu tiên hắn nghe câu chuyện về Cổ Nguyệt Cư Sĩ, mỗi lần đều có kết cục bất ngờ.
Những vị Dược Vương nhỏ khác cũng đã đi qua muôn sông nghìn núi, trải qua nhiều sự kiện, nhưng không ai có trải nghiệm ngoạn mục như Nhân Sâm bé con.
Thông qua việc tiếp xúc với các vị Dược Vương nhỏ, họ cũng dần tiếp nhận Lục Dương, ngay cả khi Lục Dương biến trở lại vóc dáng ban đầu, các vị Dược Vương nhỏ cũng không bài xích hắn, ngược lại cảm thấy tên to xác này khá thú vị.
Một tháng trôi qua trong chớp mắt, trong thời gian này, Ông Ba đã mang đi những viên linh thạch rỗng cũng như nước tắm của các vị Dược Vương nhỏ, lại mang đến lượng lớn linh thạch thượng phẩm, để các vị Dược Vương nhỏ chôn vào chỗ cũ.
Ông Ba còn thỉnh thoảng hái đi nhiều thảo dược, cung cấp cho đỉnh Đan Đỉnh.
...
"Ban đầu Cổ Nguyệt Cư Sĩ không gọi là Cổ Nguyệt Cư Sĩ, y họ Hồ, tự xưng là Hồ Cư Sĩ, nhưng chữ viết của y không được tốt cho lắm, có một lần khi viết tên mình, Chữ Hồ viết quá hỡ, bị người ta đọc thành Cổ Nguyệt Cư Sĩ (*), y vốn có tính bất cần, liền thuận thế tự xưng là Cổ Nguyệt Cư Sĩ, không thay đổi nữa." Nhân Sâm bé con như thường lệ mà nhắc mãi bên tai Lục Dương về lịch sử đen của Cổ Nguyệt Cư Sĩ.
(*): 胡 (Hồ) tách ra thành hai chữ 古(Cổ) và 月(Nguyệt) nên khi viết cách xa nhau bèn thành hai chữ Cổ Nguyệt
Đúng lúc này, Ông Ba truyền âm cho Lục Dương.
"Lục Dương, con ra đây một chút."
Khi hắn đến lối vào Dược Viên, bèn thấy một cặp vợ chồng khăng khít, người chồng tự tin phóng khoáng, người vợ thuỳ mị nết na, chỉ là chủng loại quần áo của hai người họ làm Lục Dương không dám khen ngợi.
Hai vợ chồng họ mặc quần áo giống như phao bơi, vô cùng cồng kềnh, đến mức rơi xuống biển cũng có thể nổi lên được.
Đây là tập quán ăn mặc trong tộc của họ.
"Hai vị này là..."
"Giới thiệu một chút, hai vị này là tiền bối của con, Ngân Hoàn Thiên Vương Giun." Ông Ba nói.
Lục Dương vỡ lẽ, xem ra là cặp phu thê đã giải quyết được mâu thuẫn, hai người họ hàn gắn quan hệ, hắn không cần phải đào đất nữa.
Bất quá chỉ trong một tháng đã giải quyết được mâu thuẫn tình cảm, tốc độ cũng thật sự gọi là nhanh, hắn còn nghĩ rằng ít nhất cũng phải diễn một bộ phim dài 40-50 tập, cuối cùng nữ chính mất trí nhớ, nam chính đánh thức ký ức của nữ chính, đón nhận đại kết cục rộn rã gì đó.
"Hắn tên là Lục Dương, hai phu thê các người chắc đã từng nghe nói, vị đệ tử thứ tư của Tông Chủ, được Vân Chi đích thân dạy dỗ."
"Gặp qua hai vị tiền bối." Lục Dương thi lễ, doạ đến Ngân Hoàn Thiên Vương Giun lòng cũng run cả lên, vội vàng đỡ Lục Dương dậy, không dám nhận lễ.
"Ngươi là tiểu sư đệ của Vân Chi, ta tên là Lý Dẫn, gọi ta là Tiểu Lý được rồi, đây là tiện nội của ta, Tiểu Lệ."
Tiểu sư đệ của nữ ma đầu, ai dám coi hắn là hậu bối?
Lục Dương không biết hình tượng của đại sư tỷ trong mắt người khác rốt cuộc là gì.
"Vấn đề của Phu thê hai người giải quyết như thế nào?"
"Chuyện này có gì khó?" Một giọng nói phát ra từ dưới lòng đất.
Một cặp vợ chồng chui lên từ mặt đất, trông giống hệt Ngân Hoàn Thiên Vương Giun.
"Nếu tiện nội của ta có thể chia mình ra làm hai, biến thành cặp chị em, thì ta tự nhiên cũng có thể chia mình ra làm hai, tạo ra một người anh em." Tiểu Lý nói một cách đầy tự hào.
Cặp vợ chồng Tiểu Lý số hai cũng rất khăng khít.
Ông Ba hài lòng mà gật đầu, ý tưởng này là do ông ta nghĩ ra.
Ông vẫn rất có trách nhiệm, gây ra vấn đề thì phải giải quyết vấn đề.