Mục lục
Ai Bảo Hắn Tu Tiên!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 44: Quân tử tàng khí ư thân (*)

(*): Trích từ câu Quân tử tàng khí ư thân, đãi thì nhi động” (君子藏器於身, 待時而動) trong Kinh Dịch, mang nghĩa nôm na là người quân tử ôm giữ, che giấu đồ dùng (tài, đức) ở trong mình, đợi thời mà hành động.

Nhóm người của Tề Vũ không thể tin nổi mà nhìn vào cảnh tượng trước mắt: Tượng Sơn Thần làm bằng đất sét không ngờ lại sống dậy, vác kiếm trừ yêu!

"Sơn Thần hiển linh rồi!" A Dược ngơ mặt ra nói.

Tề Vũ phản ứng nhanh nhất: "Không đúng, có người náu mình trong tượng Sơn Thần!"

Quả thật như vậy, trong quá trình Sơn Thần vác kiếm đánh nhau với yêu hổ, miếng đất sét rơi xuống đầy đất, lộ ra diện mạo vốn có của người ẩn náu trong tượng Sơn Thần.

Chính là Lục Dương.

"Chó má, chờ hết năm ngày rồi, cuối cùng cũng chờ được ngươi, không uổng công ta giả làm tượng cả năm ngày trời, ăn một kiếm của ta!" Lục Dương nói một cách hung tợn, đá ra một cú.

Người có tư duy nhanh nhẹn như hắn, thích đi đây đi đó, là loại người khó lòng ngồi yên nhất, lần này để tránh bị yêu hổ phát hiện, hắn không hề cử động mà trốn trong tượng đất sét suốt năm ngày trời, đúng thật là hết sức khó chịu.

Mọi người còn chưa kịp phản ứng, thì tượng Sơn Thần văn võ cũng sống dậy: "Lục Dương, hai người bọn đệ giúp huynh một tay!"

Mạnh Cảnh Chu và Man Cốt vùng ra từ tượng đất sét, mỗi người đều trổ ra thần thông của mình, diệt trừ yêu hổ.

...

Năm ngày trước, trong miếu Sơn Thần tiếp đón ba vị khách không mời mà đến, bọn họ nuốt xuống Tịch Cốc Đan, khoét rỗng tượng thần, tự mình chui vào trong đó.

Tượng Sơn Thần lớn hơn vài vòng so với người bình thường, chứa một người hãy còn dư dã.

"Huynh có chắc phương pháp này khả thi?" Mạnh Cảnh Chu và Man Cốt nhìn Lục Dương với vẻ nghi hoặc.

"Kết hợp với thông tin mà Man Cốt huynh cung cấp, chúng ta chỉ có thể ôm cây đợi thỏ, chờ đợi yêu hổ đến dùng bữa... Vào trong đó trước rồi nói tiếp."

Man Cốt trầm ngâm với những gì mình biết, không lẽ đây chính là quân tử tàng khí ư thân mà trong sách nói?

"Chí lí, chí lí, chắc hẳn nghĩa là như vậy rồi, quả thực là đọc vạn quyển sách còn phải đi vạn dặm đường." Man Cốt mừng rỡ, trước đó khi y đọc câu này, làm sao cũng không thể hiểu được ý nghĩa của của nó, bây giờ, chỉ mới ra ngoài làm một lần nhiệm vụ cùng hai người Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu, bèn có được thành quả như vậy.

Sư tôn nói đúng, muốn học giỏi, trước hết phải tìm một đối tượng tốt để học tập!

Ba người họ chọn xong tượng thần của mình, sau khi vào trong, bèn giữ nguyên tư thế giống như tượng thần, chỉ để lộ đôi mắt.

"Này, này, này, có thể nghe được không?" Lục Dương sử dụng thuật Thần Niệm để nói chuyện trong nội tâm.

Thuật Thần Niệm là pháp thuật mà ba người họ vừa học được trên đường đi, ở khoảng cách cực gần, không cần Linh Lực, chỉ cần sử dụng ý nghĩ bèn có thể giao tiếp, dễ dàng thông thạo, chỉ cần rèn luyện sơ qua ý niệm liền có thể sử dụng.

"Có thể nghe được." Mạnh Cảnh Chu và Man Cốt trả lời.

"Xe ngựa chắc không sao đâu, đúng không?" Mạnh Cảnh Chu lo lắng về chiếc xe ngựa và con ngựa già của y.

Bọn họ vì muốn tránh cho yêu hổ phát hiện ra hành tung của mình, bèn giao xe ngựa cho một lữ điếm ở quận Diên Giang chăm sóc.

"Những thông tin mà chúng ta biết về yêu hổ còn quá ít, trước mắt có thể khẳng định được là: con yêu hổ này có cảnh giới trong khoảng từ đầu giai đoạn Trúc Cơ đến đầu giai đoạn Kim Đan, tính tình quỷ quyệt, thận trọng, dè dặt, sợ chuốc lấy phiền phức nếu gây hại tới tu sĩ, bèn chỉ ăn thịt người phàm, không ăn tu sĩ. Nếu có tu sĩ lùng bắt trên núi, nó sẽ trốn đến một nơi nào đó mà không ai tìm thấy."

"Nói cách khác, nó tuyệt đối sẽ không phát sinh xung đột với tu sĩ, nếu có thể tránh thì tránh, nếu có thể trốn thì trốn.”

Yêu hổ này có thể chiếm cứ núi Tùng Sơn lâu như vậy mà không bị tu sĩ phát hiện, chính là nhờ vào việc không giao tranh.

"Vì vậy, chúng ta mới cần phải ẩn nấp từ trước, chờ yêu hổ đến, tiêu diệt nó trong một lần!”

"Yêu tộc họ hổ khá nhạy bén trên phương diện cảm nhận linh lực, trong thời gian chờ đợi, chúng ta tuyệt đối không được sử dụng linh lực."

Chính vì vậy, họ mới chọn loại pháp thuật không cần dùng đến linh lực như thuật Thần Niệm.

Năm ngày sau.

"Hay thật, đợi mất nhiều ngày như vậy, cuối cùng có người đến rồi."

"Nhìn dáng vẻ giống như là thương buôn?"

"Chờ chút, tại sao lại có một người thợ săn già? Không phải người ta nói rằng do sự hiện diện của yêu hổ, các thợ săn trên núi Tùng Sơn đều chạy sạch rồi sao?"

Họ đã điều tra kỹ lưỡng về núi Tùng Sơn, người ở địa phương đều nói rằng các thợ săn trên núi đều đi hết cả rồi, đã rất lâu không nghe nói có thợ săn xuống núi để bán da thuộc.

Ma trành!

Ba người trao đổi qua thần niệm, lập tức có được kết luận giống nhau, đây tuyệt nhiên không phải người thợ săn già dẫn đường gì cả, mà là một con ma trành dụ dỗ người khác đến đây!

Ban đầu, họ còn bán tin bán nghi về chuyện con yêu hổ, lúc này, nhìn thấy ma trành, trên ngọn núi này thế nào cũng có yêu hổ!

"Các huynh nghe thấy lão thợ săn nói chưa, lão ta và một số thợ săn khác sống chung với nhau, người đứng đầu nhóm thương buôn chính là ở chổ đó tìm được người thợ săn già, có lẽ đây không phải là lời nói dối."

"Rất có khả năng những người thợ săn kia cũng là ma trành, giả dạng thành người bình thường, cùng nhau lừa gạt những người đi đường, như vậy bèn trông có sức thuyết phục hơn, tránh được có người nghi ngờ bọn chúng là ma trành!"

"Bây giờ ra tay giải quyết con ma trành này?" Mạnh Cảnh Chu háo hức muốn thử.

Lục Dương nhắc Mạnh Cảnh Chu nhẫn nại, phân tích nói: "Đừng rút dây động rừng, có nghe thấy người tên Tề Vũ kia nói rằng y muốn tìm sự giúp đỡ từ Ngũ Đại Tiên Môn không? Với tính cẩn thận của yêu hổ, chắc hẳn nó sẽ đến giải quyết bọn họ. Chúng ta cứ lặng lẽ chờ đợi, một khi yêu hổ xuất hiện, đệ sẽ ra tay, các huynh yểm trợ đệ, đồng thời để mấy người thương buôn này rời xa nơi đây.”

“Được thôi.”

"Ừm, các huynh có nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài miếu không? Cơ hồ không phải của yêu hổ."

Khi nghe được Tề Vũ và người thợ săn già muốn đuổi thiếu nữ áo xanh đi, Mạnh Cảnh Chu không nhịn được mà lẩm bẩm: "Thật ngu xuẩn, có người nữ tu sĩ này, yêu hổ bèn sẽ không tới giết người. Con yêu hổ đó sợ người khác biết được sự tồn tại của mình, Nếu nó giết cô ấy, thì sư môn đằng sau nữ tu sĩ sẽ tìm đến, nếu không giết cô ấy, nữ tu sĩ sẽ dẫn theo sư môn của mình mà tìm đến, đằng nào cũng còn mỗi con đường chết, phương pháp duy nhất là giục cô ấy đi."

"Huynh xem, đệ đã nói đúng, ma trành giục cô ấy đi rồi."

Lục Dương tương đối bình tĩnh: "Nghĩ theo hướng ngược lại, nếu có nữ tu sĩ ở đây, thì yêu hổ sẽ không xuất hiện, chúng ta phải chờ đến bao giờ?"

Mạnh Cảnh Chu khẽ ‘ơ’ một tiếng: "Các huynh có chú ý đến ngọc bội ở bên hông của thiếu nữ áo xanh không?"

"Ngọc bội có vấn đề gì?" Lục Dương và Man Cốt biết rằng nhiều loại ngọc bội dùng để tượng trưng cho thân phận, nhưng cụ thể là tượng trưng như thế nào, thì họ không rõ lắm.

"Đó là ngọc bội của Nguyệt Quế Tiên Cung."

Nguyệt Quế Tiên Cung, một trong Ngũ Đại Tiên Môn.

Ở giữa lục Đại Lục Trung Ương và vùng đất Cực Bắc có một dãy núi tuyết trập trùng kéo dài từ đông sang tây, tuyết rơi dày quanh năm, hiếm khi có trời quang, Tuyết Sơn được mệnh danh là đỉnh núi cao nhất của Đại Lục Trung Ương, cách mặt trăng gần nhất.

Ở trong Tuyết Sơn, toạ lạc một khu Tiên Cung hùng vĩ, đẹp tuyệt trần, đó chính là Nguyệt Quế Tiên Cung.

"Cô ấy có lẽ ở giai đoạn Trúc Cơ, đợi lát khi chúng ta bắt đầu đánh nhau với yêu hổ, cố gắng hết sức gây ra động tĩnh lớn chút, xem thử cô ấy có sẵn lòng giúp đỡ hay không."

Đối phương chắc chắn không phải là giai đoạn Kim đan, giai đoạn Kim Đan trong Tiên Môn vừa nhìn liền biết lão thợ săn là ma trành, nào giống như bây giờ, vừa nói bị người ta lừa đi bèn bị lừa đi.

Một khoảng thời gian lại trôi qua, ba người họ trơ mắt ra nhìn nhóm người Tề Vũ đi vào cõi mộng, ngủ một cách say xưa, xem đến bọn họ cũng muốn ngủ.

Man Cốt đọc thuộc lòng câu nói của Thánh Nhân, dùng ý chí xua tan cơn buồn ngủ: "Thánh Nhân nói rằng: Ta hàng ngày tự kiểm điểm bản thân ta ba lần (**). Ngươi buồn ngủ rồi sao, ta không buồn ngủ, Ngươi buồn ngủ rồi sao, ta không buồn ngủ, Ngươi buồn ngủ rồi sao, ta không buồn ngủ…”

(**): Trích từ lời nói của Tăng tử trong Luận Ngữ với nguyên văn như sau. Tăng Tử nói: "Ngô nhật tam tỉnh ngô thân (Ta hàng ngày tự kiểm điểm bản thân ta ba lần). Vị nhân mưu nhi bất trung hồ? (có hết sức mà làm những việc người ta giao phó hoặc nhờ cậy không?). Dữ bằng hữu giao nhi bất tín hồ? (Có giữ được sự tín nghĩa với bạn bè hay không?) Truyền bất tập hồ ? (Có ôn tập những gì mà thầy đã dạy không?)"

"Huynh đừng có đọc nữa, đệ không buồn ngủ cũng bị huynh đọc đến buồn ngủ rồi." Mạnh Cảnh Chu yêu cầu Man Cốt niệm thầm trong lòng, y nghe đến không nhịn được mà ngáp một cái.

"Nhưng bây giờ đệ đang niệm thầm trong lòng." Man Cốt dùng thần niệm để trả lời.

"Lắng tai nghe!" Lục Dương không quan tâm đến cuộc trò chuyện của hai tên ngốc này, hắn vẫn luôn ép bản thân tập trung sự chú ý của mình, để mọi lúc đều có thể nhận ra động tĩnh ở bên ngoài.

"Là tiếng của vật gì đó đạp lên cỏ dại... Yêu hổ đến rồi!"

Nghe Lục Dương nhắc nhở như vậy, Mạnh Cảnh Chu và Man Cốt không cãi cọ với nhau nữa, họ lập tức chuẩn bị tinh thần, sẵn sàng chiến đấu.

"Cuối cùng cũng đợi được con nghiệt súc này rồi!"

Lục Dương không còn che giấu khí tức, cơ thể thoáng chấn động, chấn nát tượng Sơn Thần, tay vác Kiếm Thanh Phong, ánh kiếm vụt sáng, chiếu rọi cả ngôi miếu thờ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK