Mục lục
Ai Bảo Hắn Tu Tiên!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 49: Ma giáo

"Ai lại viết thư cho yêu hổ? Con yêu hổ này không phải luôn trốn tránh tu sĩ, không để tu sĩ biết về hành tung của nó hay sao?"

Ba người họ đều nghĩ không thông, với thái độ thận trọng của yêu hổ, đáng lẽ là không có người từ ngoài núi biết về sự tồn tại của nó mới phải.

"Đọc đi, trong thư viết gì?"

Mạnh Cảnh Chu thoáng hắng giọng, dùng chất giọng đầy cảm xúc để đọc: "Hổ huynh, lâu ngày không gặp, gần đây khỏe chứ?"

"Hổ huynh hành động cẩn trọng, không muốn lộ diện để các tu sĩ chánh đạo biết được sự tồn tại của mình, chỉ xuống tay với phàm nhân, phương thức tu luyện tiến bước nào, rào bước ấy của huynh khiến tiểu đệ bái phục. Nhưng phương thức tu luyện như vậy chung quy vẫn chậm rồi. Hiện tại Đại Thế sắp đến, quần hùng cùng lúc nổi lên, hàng ngũ khắp nơi đều nhìn chằm chằm Đại Lục Trung Ương như hổ đói. Hổ huynh há chẳng phải cũng đã nắm bắt cơ hội này, tha hương biệt xứ, thoát ly thân tộc Cùng Kỳ, từ Yêu Vực mà lẻn vào núi Tùng Sơn sao?"

"Cẩn thận, dè dặt... hai người đừng chen vào người ta, để ta đọc cho các ngươi có được không?" Lục Dương và Man Cốt kẹp Mạnh Cảnh Chu ở giữa, trực tiếp xem nội dung của bức thư.

"Huynh đọc chậm quá."

"Để ta đọc nhanh hơn, hai người tránh ra."

Mạnh Cảnh Chu đẩy hai người họ ra, tiếp tục đọc: "cẩn thận, dè dặt cố nhiên không tính là sai lầm lớn, nhưng trong thời kỳ Đại Thế đang khôi phục này, mạnh dạn hơn một chút mới có thể nắm bắt được cơ duyên, liều mình một phen, tinh luyện huyết mạch, biến thành Cùng Kỳ thuần chủng, mới có thể có vốn liếng để có chỗ đứng trong thời kỳ Đại Thế này."

"Tiểu đệ bạo gan kiến nghị hổ huynh cùng phu nhân gia nhập phân đà Diên Giang của đệ, dùng tu sĩ làm con mồi, đồng mưu đại sự!"

"Trong thư có tín vật của đệ, hổ huynh có thể trực tiếp mang tín vật của đệ đến phân đà Diên Giang tìm tiểu đệ, đệ có thể trực tiếp tiến cử hổ huynh trở thành Chấp Sự."

"Đệ Tần Nguyên Hạo bái chào. "

Thư không dài, nhưng trong đó tiết lộ nhiều thông tin.

Lục Dương phân tích: "Trong thư nói rằng yêu hổ không để tu sĩ chánh đạo biết về mình, điều này không phù hợp với cách diễn đạt thường thấy, cách diễn đạt thông thường sẽ không gọi trực tiếp 'tu sĩ chánh đạo', trừ khi người viết thư đứng ở phía đối lập với tu sĩ chánh đạo, Tần Nguyên Hạo này là tu sĩ Ma Đạo?"

Điều này cũng có thể giải thích tại sao có tu sĩ biết về tình hình của yêu hổ nhưng lại không báo cáo.

Trên Đại Lục Trung Ương, chánh đạo chiếm ưu thế tuyệt đối, ba phe yêu, ma, quỷ là đồng minh tự nhiên, lấy yêu hổ làm ví dụ, khi nó hại người sẽ không trực tiếp ra tay, mà là để ma trành lừa mọi người đến.

Yêu hổ có huyết mạch Cùng Kỳ, còn chắc như đinh đóng cột trở thành giai đoạn Kim Đan, tu sĩ Ma Đạo có lôi kéo nó cũng là chuyện hợp tình, hợp lý.

"Nếu nói như vậy, phân đà Diên Giang là một cứ điểm của Ma giáo?"

Mạnh Cảnh Chu gật đầu: "Ma giáo thích dùng tên địa danh làm cứ điểm, chỉ là không biết phân đà Diên Giang thuộc về Ma giáo nào."

Giống như tu sĩ chánh đạo có Ngũ Đại Tiên Môn, tu sĩ Ma Đạo cũng có môn phái của riêng mình, được gọi là Tứ Đại Ma Giáo.

Ma giáo là một tôn giáo, chứ không phải là môn phái, khác biệt lớn nhất nằm ở việc có tín ngưỡng với một thực thể mạnh mẽ nào đó hay không.

Tín ngưỡng của Tứ Đại Ma Giáo không hoàn toàn giống nhau. Có người nói rằng tín ngưỡng của Tứ Đại Ma Giáo đại diện cho bốn vị tiên nhân, còn người khác nói rằng bốn loại tín ngưỡng của Ma Giáo chỉ là bốn dạng hóa thân của một vị tiên nhân nào đó, có nhiều ý kiến khác nhau.

Thông tin mà Ma Giáo để lộ ra ngoài cực ít, hành tung của họ khó mà biết rõ đầu đuôi, dù vương triều Đại Hạ và Ngũ Đại Tiên Môn cùng nhau tìm kiếm nhiều lần cũng không tìm thấy đại bản doanh của Ma Giáo.

Mỗi khi tu sĩ chánh đạo san bằng một mảng lớn cứ điểm của Ma Giáo, tín đồ Ma Giáo lại mọc lên như nấm sau mưa, giết cũng giết không hết.

Ma Giáo được cho là thần bí khó lường, thủ đoạn quỷ quyệt, lòng dạ độc ác, khiến người ta khiếp sợ, thực ra chỉ vì chánh đạo quá mạnh, khiến cho Ma Giáo không dám hiện thân, chỉ dám lén lút giở thủ đoạn.

Phàm là tìm được hang ổ của Ma Giáo, cũng không cần Ngũ Đại Tiên Môn ra tay, vương triều Đại Hạ phái binh điểm tướng, chỉ trong năm ngày bèn có thể lật tung cả Ma Giáo, trong một tháng có thể quét sạch toàn bộ hang ổ của Ma Giáo.

Đây là sự tự tin của chánh đạo.

Ma Đạo chung quy vẫn là một thứ không chính thống.

Lục Dương thoáng lắc phong thư, khiến một miếng lệnh bài bằng xương rớt ra, trên đó còn lưu lại một luồng chân khí đặc thù, là thủ đoạn mà tín đồ Ma Giáo tên là Tần Nguyên Hạo để lại, người ngoài không tài nào bắt chước được.

Man Cốc nói: "Liệu chúng ta có thể sử dụng tấm lệnh bài này để gia nhập Ma Giáo không?"

Phát hiện hang ổ của Ma Giáo là một công trạng lớn, đáng giá hơn nhiều so với việc diệt trừ yêu hổ.

Lục Dương lắc đầu: "Không được, nếu chúng ta mang theo lệnh bài này để gia nhập phân đà Diên Giang, ắt hẳn sẽ bị Tần Nguyên Hạo phát hiện."

"Hơn nữa chúng ta cũng không biết vị trí của phân đà Diên Giang, làm sao mà gia nhập?"

"Vậy phải làm sao?" Man Cốt hỏi.

"Nếu đã gọi là phân đà Diên Giang, chắc hẳn nó sẽ nằm ở quận Diên Giang, chúng ta có thể đi quận Diên Giang nghe ngóng một phen, xem thử coi có người nào tên là Tần Nguyên Hạo hay không, theo dấu gã ta mà tìm đến phân đà Diên Giang, có thể tự xưng là tiểu đệ với yêu hổ, tu vi sẽ không cao hơn yêu hổ, chúng ta có thể thủ tiêu gã, như vậy bèn có thể trực tiếp sử dụng lệnh bài này, cứ nói chúng ta là bạn cũ của Tần Nguyên Hạo, đến cậy nhờ y, không ngờ y đã chết rồi."

"Ý kiến hay." Mắt của Mạnh Cảnh Chu và Man Cốt sáng lên.

"Lục tiếp đi, xem coi còn có thể tìm được gì hay không." Lục Dương đầy hào hứng mà thúc giục Mạnh Cảnh Chu làm việc.

Mạnh Cảnh Chu tìm thấy một cây cỏ màu đỏ tươi như máu, to cỡ lòng bàn tay, mang một chút cảm giác quỷ dị.

"Cỏ Bích Huyết, tại sao lại có đường vân màu đỏ?" Mạnh Cảnh Chu có chút thắc mắc, tác dụng chính của Cỏ Bích Huyết là giải độc, các gân lá của nó có đường vân màu xanh lam, như dòng sông chảy trên mặt đất, tại sao cây này lại có màu đỏ?

Lục Dương cúi xuống phân biệt, sau đó nói: "Chắc huynh quên rồi, tác dụng chính của Cỏ Bích Huyết đối với Nhân Tộc là làm nguyên liệu chính cho Giải Độc Đan, nhưng đối với Yêu Tộc thì không như vậy."

"Cỏ Bích Huyết có tác dụng tinh luyện huyết mạch, có khả năng là yêu hổ đã dùng máu tưới cây trong thời gian dài, thúc cỏ Bích Huyết sớm chín muồi, làm cho cỏ Bích Huyết trở nên thích ứng với huyết mạch Cùng Kỳ. Trông điệu bộ này, sau vài tháng nữa, cỏ Bích Huyết sẽ hoàn toàn chín muồi, sau khi yêu hổ sử dụng, dòng máu Cùng Kỳ sẽ tinh tuý thêm một phần, nó liền có thể thuận thế Kết Đan."

Chữ ‘huyết’ trong cỏ Bích Huyết được đặt theo lẽ đó.

Kiến thức về cỏ Bích Huyết là do Lục Dương nghe được từ những vị Dược Vương nhỏ.

"Bây giờ cây cỏ Bích Huyết này đã không thể được dùng để luyện chế thành Giải Độc Đan được nữa, chỉ có thể cho Yêu Tộc sử dụng để tinh chế huyết mạch." Lục Dương nói.

"Nếu đã như vậy, hai huynh hãy cất giữ nó lại, rồi đem ra bán ở phiên chợ vào ngày mười lăm hàng tháng của môn phái, chắc hẳn có thể bán với giá tốt." Mạnh Cảnh Chu đưa thảo dược cho Lục Dương và Man Cốt.

Trong môn phái có không ít người nuôi yêu thú, thảo dược có thể nâng cao huyết mạch tương đối có thị trường trong Vấn Đạo Tông.

Lục Dương và Man Cốt khước từ qua lại một hồi, cuối cùng Man Cốt khách sáo không lại Lục Dương, cất lấy cỏ Bích Huyết.

Mạnh Cảnh Chu nhắc nhở Man Cốt: "Huynh chớ ăn cỏ Bích Huyết, Man Tộc thượng cổ là một chi của Nhân Tộc, cỏ Bích Huyết không có tác dụng đối với huyết mạch của huynh."

Man Cốt lấy làm tiếc mà ‘ờ’ một tiếng.

Theo truyền thuyết, Man Tộc thượng cổ bắt nguồn từ một cuộc cầu hôn lãng mạn, trong thời kỳ thượng cổ, Nhân Tộc hãy còn sống phân tán dưới dạng bộ lạc, người mạnh nhất trong bộ lạc được gọi là dũng sĩ.

Có một ngày, hai bộ lạc gặp nhau, một tên nam dũng sĩ trong bộ lạc phải lòng cô nữ dũng sĩ của bộ lạc đối diện, liền cầu hôn với cô ấy: "Bé gái, cười cho ông xem một cái, ông thấy vui lòng thì cưới bé."

Cô nữ dũng sĩ ‘hì hì’ cười một tiếng, cầm lấy cục đá liền vung về phía kia, hai người túm lấy nhau mà đánh, cuối cùng cô nữ dũng sĩ nhỉnh hơn một phần, lôi tên nam dũng sĩ vào trong nhà, cả đêm không ngủ.

Mười tháng sau, vị chiến binh Man Tộc đầu tiên được sinh ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK