Chương 47: Phá Tự Quyết
Đỉnh Đan Đỉnh.
"Điều quan trọng nhất đối với luyện đan sư như chúng ta là học được cách vượt qua sự giới hạn trong tư duy. Đan dược không nhất thiết phải tăng cường sức mạnh cho người dùng, chẳng hạn như mẫu Thập Ngưu Chi Lực Đan do ta luyện chế." Ngô Minh nói một cách đĩnh đạc ở học đường Đan Đỉnh, giảng giải nội dung sâu sắc như lý thuyết luyện đan bằng lời lẽ dễ hiểu.
Các đệ tử ngồi phía dưới nhanh chóng ghi chép, những lý thuyết luyện đan quý giá này là điều khó có thể nghe được ở bên ngoài.
Những luyện đan sư ở bên ngoài coi trọng truyền thừa, thường nói dạy xong ngón nghề, đói chết sư phụ. Chính vì vậy việc học lý thuyết luyện đan ở bên ngoài khó khăn chồng chất.
Nhưng đỉnh Đan Đỉnh lại khác, họ hận không thể truyền hết kiến thức, dạy hết toàn bộ lý niệm của mình cho những sư đệ, sư muội mới đến.
Những luyện đan sư ở bên ngoài chú trọng truyền thống, thường nói phương pháp của tổ tiên không thể thay đổi, chính vì vậy để cho thế giới bên ngoài hiểu được lý thuyết luyện đan của đỉnh Đan Đỉnh khó khăn chồng chất.
Ngô Minh thấy các sư đệ, sư muội đều nghiêm túc nghe giảng, trong lòng rất hả hê.
Vấn Đạo Tông không chỉ tuyển chọn năm người như Lục Dương, Mạnh Cảnh Chu, Man Cốt, Đào Yêu Diệp, Lý Hạo Nhiên, nhưng vì thiên phú của năm người họ quá ưu việt, hút hết mọi sự chú ý trong Vấn Đạo Tông, khiến người ta vô thức không để ý tới những đệ tử mới khác.
Ngoài năm người họ, còn có rất nhiều đệ tử khác có Song Linh Căn, Tam Linh Căn hoặc mang trong người tuyệt kỹ, là lực lượng trung kiên của Vấn Đạo Tông sau này.
Những người đang nghe giảng chính là những người đã chọn bái sư vào đỉnh Đan Đỉnh trong lứa đệ tử mới.
Bọn họ học tập ở đỉnh Đan Đỉnh đã hơn một năm, đến giờ vẫn đang mày mò con đường luyện đan.
"Rất nhiều tu sĩ khi chiến đấu có thói quen lạm dụng đan dược lúc lâm trận, bộc phát ra sức mạnh gấp nhiều lần so với sức mạnh của bản thân, sức mạnh bộc phát trong tích tắc này đánh đến đối thủ không kịp trở tay, giành được phần thắng."
"Thắng lợi tất nhiên là tốt, nhưng cách làm như vậy khiến sức mạnh gấp nhiều lần sức mạnh vốn có của bản thân lao nhanh trong kinh mạch, kinh mạch chỉ rộng nhiêu đó, tuỳ tiện chấn động kinh mạch như vậy, sự tổn thương gây cho kinh mạch rất lớn, nghiêm trọng thì còn có thể làm tổn hại đến căn cơ, không có lợi cho việc tu hành."
"Chức trách của những người luyện đan sư như chúng ta là chữa bệnh cứu người, cần phải cố gắng hết sức ngăn chặn tận gốc tình huống như vậy."
"Vì lẽ đó, ta đã dày công nghiên cứu, đi thăm viếng người bạn thâm giao ở sát vách tinh thông trận pháp triệu hoán, cuối cùng cũng nghiên cứu ra mẫu Thập Ngưu Chi Lực Đan này."
"Trong đan dược chứa đựng một trận pháp triệu hoán cỡ nhỏ, sau khi sử dụng, nó sẽ lấy cơ thể làm vật trung gian, triệu hồi ra mười con trâu, giúp người sử dụng tiêu diệt kẻ địch."
"Ngô sư huynh, mười con trâu này được triệu hồi từ đâu?" một vị sư muội dễ thương đang nghiêm túc nghe giảng hỏi.
Ngô Minh cười nhẹ rồi nói: "Chúng được gọi ra từ Linh Điền."
Thức ăn tại tửu lầu, phòng ăn, hầu hết đều được trồng ra từ Linh Điền của chính Vấn Đạo Tông.
Để có thể trồng ra thực phẩm như các loại hạt lúa với chất lượng cao như vậy, đối với đất, phân bón và phương thức canh tác đều có yêu cầu rất cao.
Nếu nói đến việc cực khổ cấy cày trong Linh Điền thì phải kể đến tộc trâu Bích Nhãn, tộc này có sức lớn vô cùng, thực lực mạnh mẽ, từ giai đoạn Luyện Khí đến giai đoạn Nguyên Anh đều có đủ cả, thậm chí còn có một vị ngưu vương già ở giai đoạn Hóa Thần, quả thực đáng sợ.
Khi Tam Trưởng Lão còn trẻ, nhiệt huyết lên não bèn đi đến Linh Điền, đẩy con trâu sang một bên, tự mình cày ruộng cả đêm, con trâu được nhắc đến ở đây chính là tộc trâu Bích Nhãn.
Gia tộc trâu Bích Nhãn yêu thích nhất việc dùng sừng đối chọi với nhau, Ngô Minh bèn liên hệ với tộc trâu Bích Nhãn, để xem liệu có thể triệu hồi chúng trong trận đấu hay không, tộc trâu Bích Nhãn vui vẻ đồng ý.
"Làm một người luyện đan sư, các người phải giống như ta, biết thay đổi góc nhìn, đặt mình vào vị trí của người sử dụng đan dược, suy nghĩ vì sao họ lại phải sử dụng đan dược, đan dược có tác dụng phụ hay không, có cách giải quyết tốt hơn hay không."
Ngô Minh đã viết thành một bài luận văn từ thành quả của Thập Ngưu Chi Lực Đan do bản thân luyện chế, sau đó gửi bản thảo trên《Đan Hoả》, tác phẩm uy tín trong giới Đan Dược. Người phụ trách 《Đan Hoả》 đã bị sốc bởi ý tưởng táo bạo của Ngô Minh, quay sang gửi bản thảo trên tác phẩm uy tín trong giới triệu hoán.
Hiện nay, nó đã được xuất bản thành công.
Ngô Minh cũng nhận ra ý tưởng của mình quá tiên tiến, cần cho tu sĩ một chút thời gian để thích ứng, vì vậy y đặt giá Thập Ngưu Chi Lực Đan cấp Trúc Cơ rất thấp, chỉ cần một trăm điểm cống hiến.
Cần biết rằng, ngay cả bánh quẩy bán ở phòng ăn cũng cần một trăm năm mươi điểm cống hiến.
Ngô Minh còn ghi rõ công dụng của nó trên bảng đổi đồ: "Uống vào sẽ có được sức mạnh của mười con trâu" suy xét khá chu đáo.
…
Lục Dương chìm vào suy tư.
Nếu nói rằng đan dược này là giả, thì nó lại thực sự có thể khiến người dùng có được sức mạnh của mười con trâu, giới thiệu và tác dụng hoàn toàn khớp nhau, không hề có tí cắt xén nào.
Nhưng nếu nói rằng đan dược này là thật, thì lúc nào cũng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Rốt cuộc là chỗ nào không đúng?
Không nghĩ thông được.
Mười con trâu ở giai đoạn Trúc Cơ béo tốt khoẻ khoắn, chúng đồng thời lao về phía yêu hổ trông cực kỳ có khí thế.
Đối mặt với những con trâu hung hãn này, đừng nói yêu hổ chỉ ở giai đoạn nửa bước Kim Đan, ngay cả nếu nó ở giai đoạn Kim Đan, thì cũng không dám cho một đàn trâu như thế này tông một cú.
Mặc cho yêu hổ có lấy sức mạnh làm sở trường như thế nào, cũng không thể so được với sức mạnh của ngưu yêu.
Vẫn là câu nói đó, mặc dù đỉnh Đan Đỉnh không đáng tin, nhưng trong công hiệu của đan dược chưa từng xảy ra sai sót, mười con trâu hung hãn được triệu hồi ra chắc chắn có thể đánh bại yêu hổ.
Man Cốt và Mạnh Cảnh Chu thấy vậy, không tự chủ được mà thả lỏng tâm thái.
Chiến cuộc đã định, yêu hổ vô phương cứu vãn.
Hai mắt yêu hổ trợn tròn xoe, lông xù cả lên, dường như nó cũng biết rằng bản thân không thể đánh bại mười con trâu này.
Nếu đã như vậy, thì kéo theo một người chết chung!
Ngay vào lúc này, chỉ nghe thấy ‘rầm’ một tiếng, miếu Sơn Thần đổ sập.
Miếu sơn thần vốn lung lay sắp đổ từ trước, mười con trâu tuỳ tiện tông một phát liền sập.
Trong một thoáng, khói bụi và mưa lớn trộn lẫn với nhau, che khuất tầm nhìn.
Yêu hổ nắm bắt cơ hội, tứ chi dồn sức, nhảy vụt lên cao, né tránh đòn tấn công của bầy trâu, mãnh liệt mà lao về phía Lục Dương, động tác nhanh như một tia sấm vang dội!
Chỉ có mỗi tên Nhân Tộc này, nhất định phải chết!
Cơ thể của trâu cồng kềnh, khó lòng nhảy lên, không phản ứng kịp với biến cố này.
Man Cốt và Mạnh Cảnh Chu kinh ngạc mà thốt lên một tiếng, bọn họ buông lỏng cảnh giác, giờ đi cứu Lục Dương đã không kịp nữa rồi.
Những người có mặt lúc này ai cũng thất kinh, chỉ có mỗi Lục Dương vẫn bình thản như cũ.
Hắn từ sớm bèn đoán được rằng yêu hổ sẽ sống mái một trận, cá chết lưới rách với mình.
Cần phải biết, trận chiến với con thú dữ bị dồn vào chân tường là nguy hiểm nhất!
Lục Dương không tránh cũng chẵng né, sử dụng pháp thuật ‘Thành Thốn, cả người cùng kiếm cùng co nhỏ lại.
Yêu hổ vồ vào không khí, Lục Dương đến ngay phía dưới yêu hổ, khôi phục hình dạng, linh khí màu xanh chảy trên lưỡi kiếm, cuối cùng đều hội tụ trên đầu mũi kiếm.
"Phá!"
Lục Dương thi triển ‘Phá Tự Quyết’, kiếm Thanh Phong bén không thể đỡ, đâm thủng lớp da thô dày của yêu hổ, ‘phập’ một tiếng, đâm xuyên qua bụng của yêu hổ, mũi kiếm nhuốm máu xuyên ra từ sống lưng của yêu hổ.
Đây là chiêu kiếm mà hắn học được khi ở đỉnh Thiên Môn, trong tất cả các chiêu kiếm, nó có thế công mạnh nhất, chỉ một đòn này liền hút cạn hơn một nửa linh lực của hắn, không thể tuỳ tiện sử dụng.
Trong lúc giao chiến trước đó, Lục Dương đã mò ra điểm yếu của yêu hổ, ở vị trí trung tâm nhất của vùng bụng là nơi có độ phòng ngự yếu nhất trên toàn bộ cơ thể yêu hổ.
Lục Dương phóng ra kiếm khí, kiếm khí màu xanh lam mảnh như lông tơ nở rộ trong cơ thể của yêu hổ, giống như vô số cây kim dài đâm xuyên qua yêu hổ.
Trong cơ thể của yêu hổ truyền ra những tiếng ‘lốp bốp’ như tiếng pháo nổ, nương dọc theo xương sống một mạch đi lên, xông thẳng lên đỉnh đầu.
Thất khiếu của yêu hổ rỉ máu, ngã trên nền đất.
Lục Dương mệt đến thở hổn hển, tựa vào bên tường, ra hiệu cho Man Cốt và Mạnh Cảnh Chu trợ giúp Lan Đình trừ yêu.
Yêu hổ cái thấy trượng phu bỏ mạng, càng thêm hung tợn, muốn sống mái một phen, Lan Đình suýt nữa thì không chặn được con thú dữ bị dồn vào chân tường này.
Man Cốt và Mạnh Cảnh Chu còn chưa kịp tham gia vào trận chiến mới, bầy trâu đã quay đầu lao về phía con yêu hổ cái.
Yêu hổ cái tránh không kịp, bị bầy trâu tông vào giẫm đạp đến máu thịt bê bết.
Trận chiến kết thúc.
Lan Đình thoáng há miệng, nghĩ đến những lời đồn kỳ quái về Vấn Đạo Tông mà các sư tỷ từng kể, người mà trước đây vốn chẳng tin gì mấy như cô, nay đã tin đến bảy phần.