Chương 45: Đừng thấy bánh quẩy mà không xem như vũ khí
Lục Dương một tay cầm kiếm đối đầu với yêu hổ, một tay xách cổ Tề Vũ, ném về phía sau: "Phía sau có cửa, các người mau chạy đi!"
Chỉ trong nháy mắt, Tề Vũ bị ném bay ra xa cỡ ba, bốn mét, mắt thấy gần sắp chạm đất, dưới cơ thể nảy sinh một lực lượng vô hình, đỡ cơ thể của hắn ta, khiến hắn ta vững chãi tiếp đất.
"Đa tạ Tiên Trưởng cứu mạng!"
Nói xong, Tề Vũ liền ngay lập tức dẫn theo đám người A Dược chạy ra phía ngoài, không một chút do dự.
Bọn họ không rõ tu vi của Lục Dương và yêu hổ ra sao, chỉ biết rằng khi các tu sĩ chiến đấu, bất kể thắng bại, đều sẽ ảnh hưởng đến xung quanh, với thân thể phàm tục như họ, chỉ cần thoáng sượt qua như thế, phần còn lại của cuộc đời hoặc là nằm thẳng cẳng trên giường hoặc là nằm thẳng cẳng trong lòng đất.
Từng sợi lông của yêu hổ dựng đứng cả lên, chữ ‘Vương’ (王) trên đầu khẽ phát sáng, muốn xé nát Lục Dương, thế công càng trở nên hung hãn hơn.
"Đệ đến giúp huynh!"
Hai tượng Sơn Thần còn lại phát ra âm thanh, một người tay cầm kinh sách, lịch sự, văn nhã, một người toàn thân tỏa ra hào quang, giống như một vị cao tăng đắc đạo đã đúc nên Vô Lượng Kim Thân!
Man Cốt thoáng quơ kinh sách trong tay, cảm thấy nó quá nhẹ, quá nhẹ, y bèn cất kinh sách đi, rồi lấy ra hai cuốn 《Từ Điển Đại Hạ》 từ trong ngực.
"Cảm giác không tồi."
Giáo dục mà Man Cốt nhận được từ nhỏ chính là: Man Tộc là chủng tộc chiến đấu, vũ khí không câu nệ ở hình thức, bất cứ thứ gì đều có thể trở thành vũ khí, thứ gì dùng thuận tay thì dùng thứ đó.
Hiện tại vật thuận tay nhất chính là sách.
"Tri thức chính là sức mạnh!"
Y cầm trên tay hai cuốn từ điển, như đang cầm hai viên gạch, đập về phía trán của yêu hổ, yêu hổ cũng ngẩn ra một hồi, nó chưa từng thấy qua vũ khí như vậy.
Mạnh Cảnh Chu không cần bất kỳ vũ khí nào khác, cơ thể hắn ta chính là vũ khí mạnh nhất, hắn ta biến thành một pho tượng người bằng vàng, lao về phía yêu hổ, ma trành đứng sau lưng yêu hổ phát ra tiếng kêu thảm thiết, cơ thể ‘xì xèo’ bốc khói.
Linh Căn Thuần Dương có công hiệu đặc biệt khi đối phó với ma quỷ!
Ma trành sợ hãi không thôi, không vâng lệnh của yêu hổ nữa, chạy trối chết mà trốn khỏi miếu thờ, biến mất trong màn mưa.
Yêu hổ chưa từng tức giận như hôm nay.
Nó không muốn phát sinh xung đột với tu sĩ, cũng không có nghĩa là nó sợ tu sĩ, nó dư sức xé xác mấy tên ranh con không biết trời cao đất dày này, trốn đi đến nơi khác, đố ai có thể tìm thấy nó.
Chỉ tiếc núi Tùng Sơn, vùng phong thuỷ bảo địa này.
Yêu hổ nghĩ đến đây, không còn chần chừ, đuôi hổ kéo theo tiếng rít mà quét ngang Lục Dương, giả sử Lục Dương tiếp tục xuất chiêu, bèn không thể tránh khỏi kết cục trọng thương!
Lục Dương quyết đoán kịp thời, thu kiếm, lui về phía sau, đuôi hổ nện xuống mặt đất, cả ngôi miếu thờ đều lung lay.
Sắc mặt của ba người họ trở nên nghiêm trọng: "Đã ngưng tụ ra Hư Ảnh Kim Đan!"
Tu sĩ muốn Kết Đan, trước tiên phải ngưng tụ ra Hư Ảnh Kim Đan, chỉ khi Kim Đan từ hư thành thực, mới chính thức bước vào giai đoạn Kim Đan.
Yêu hổ trước mắt rõ ràng đang Kết Đan, thực lực không hề đơn giản!
"Bổn quân chính là đại năng nữa bước Kim Đan, một lũ nít ranh ở giai đoạn Trúc Cơ cũng dám đụng tới ta!"
"Nửa bước Kim Đan?" Lục Dương nhìn về phía Mạnh Cảnh Chu, hắn không nghe đại sư tỷ nhắc tới cách nói này.
Người bình thường - Mạnh Cảnh Chu giải thích: "Nghĩa là vẫn chưa Kết Đan, nhưng cứ nghĩ bản thân bất phàm, không thể đánh đồng với giai đoạn Trúc Cơ, nên cố nép vào giai đoạn Kim Đan, ngay cả giai đoạn Kim Đan cũng không muốn đếm xỉa tới nó, khá là đáng thương."
Người tốt bụng - Man Cốt bổ sung: "Lục huynh không biết cũng bình thường, các sư huynh, sư tỷ trong môn phái đều khịt mũi khinh bỉ đối với cách nói này, Kết Đan cần cái gì mà từ hư thành thực, chỉ có hạng dung tục mới làm như vậy, họ đều trực tiếp Kết Đan."
Người thành thật - Lục Dương nhìn yêu hổ với vẻ thương hại: "Quả thật đáng thương."
Yêu hổ càng trở nên tức giận hơn, hai mắt sung huyết, tu vi mà nó lấy làm tự hào bị ba tên oắt con dè bĩu đến không đáng một xu.
Điều quan trọng nhất vẫn là, đây là suy nghĩ thật lòng của chúng nó!
Thà rằng bọn chúng giả đò còn hơn!
Yêu hổ phóng ra uy áp, giành trước cơ hội áp chế ba người họ.
Ai ngờ cả ba người họ đều không bị ảnh hưởng, Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu còn cười nhạo nói: "Bọn ta từng chịu đựng uy áp của đại yêu ở giai đoạn Nguyên Anh có huyết mạch Long Tộc thượng cổ, há có thể bị ảnh hưởng bởi ngươi?"
Man Cốt càng khỏi phải nói, dòng máu Man Tộc thượng cổ khiến hắn không sợ bất cứ uy áp nào, Man Tộc trong thời thượng cổ hoành hành ngang ngược, thứ họ dựa vào chính là tính không sợ trời không sợ đất.
Nổi bật lên tính ngang tàng bạo ngược.
Yêu hổ từ bỏ việc nhại theo cách đứng hai chân của Nhân Tộc, nó thả hai chân trước xuống, nằm rạp xuống đất, cằm ép sát mặt đất, mắt hổ như hình với bóng mà lườm ba người họ.
‘Oành-‘
Chân sau của yêu hổ dốc sức đạp mạnh, như một viên đạn pháo, mãnh liệt mà ập về phía ba người họ, kiếm Thanh Phong nằm ngang trước ngực, Lục Dương vừa vặn chặn lại nanh sắt của yêu hổ.
Lục Dương xoay vòng về phía sau, vậy mới có thể tiêu tán đi phần lực của yêu hổ.
Khác với quỷ Hoạ Bì trước đó, ưu thế của quỷ Hoạ Bì là sự quỷ dị, bản thân nó vốn không thiên về tấn công, một khi đã vạch trần được thân phận, thắng nó không khó, nhưng yêu hổ lại khác.
Yêu tộc từ lâu bèn nổi danh với thể xác, còn chưa nói đến việc tu vi của yêu hổ hơn hẳn ba người họ gần như cả một cấp bậc lớn, Lục Dương có thể dùng kiếm chặn lại một đòn mà không bị thương, chẳng hề dễ dàng.
Mạnh Cảnh Chu và Man Cốt, hai người một trái, một phải, tấn công từ hai phía, trong dòng máu yêu hổ, phù văn nhấp nháy, nó hoá thành một cơn gió táp, bay lên khoảng không trên đầu hai người họ, hung hãn mà cho hai người họ một vuốt.
Mây theo rồng, gió theo hổ, yêu hổ từ lúc sinh ra bèn có thể điều khiển pháp thuật hệ gió, đó là pháp thuật bản năng bắt nguồn từ trong huyết mạch!
Trên không trung, Mạnh Cảnh Chu không có điểm tựa, tiếp một đòn với yêu hổ, Man Cốt dùng từ điển chắn trước ngực, nửa cuốn từ điển bị yêu hổ cào nát.
Lục Dương thuận thế vung kiếm, thẳng tiến không lùi, trường kiếm như thể một tia sấm sét, trong chớp mắt liền đến trước cơ thể yêu hổ, một loạt đường kiếm đâm ra, nhưng tiếc là da của yêu hổ quá dày, kiếm của Lục Dương tuyệt nhiên không thể xuyên thủng.
Yêu hổ vừa định cười ha hả, chế nhạo Lục Dương không biết tự lượng sức, ngay cả lớp phòng thủ của nó cũng phá không xong, nhưng ai ngờ bên trong cơ thể của nó thình lình bộc phát ra nhiều luồng kiếm khí, đâm đến nó máu tươi chảy ròng.
Vị trí bộc phát chính là nơi Lục Dương đã đâm trúng!
Kiếm khí ám kình!
Lục Dương hoàn toàn không cần đâm xuyên đối phương, điều hắn cần làm chính là truyền kiếm khí vào trong cơ thể đối phương!
Đây chính là điểm mà Yêu Tộc không bằng người luyện thể, thân thể thô bạo của Yêu Tộc chỉ là biểu hiện bên ngoài, cơ quan nội tạng và máu của chúng vô cùng yếu ớt, mỏng manh!
Yêu hổ lùi lại, không muốn đối đầu trực diện với kiếm của Lục Dương.
Nhưng ai ngờ Lục Dương bám lấy không buông, tay phải vung kiếm bị yêu hổ né được, tay trái móc ra một chiếc bánh quẩy, nhắm thẳng vào đầu yêu hổ bèn nện xuống một cú!
Yêu hổ vốn có thể né được, nhưng nó thấy thứ đối phương lấy ra là một chiếc bánh quẩy, bèn buông lơi, thầm cười nhạo đối phương đúng là một đứa trẻ con, đánh đến nóng lòng rồi thì thứ đồ chơi gì cũng có thể lấy ra chiến đấu.
Sau đó bèn bị nện đến thừ người ra.
Đây mà là bánh quẩy cái nổi gì!
Mạnh Cảnh Chu dùng cơ thể như thể một ngọn núi lớn, tranh thủ vài giây mà não yêu hổ còn lơ mơ, hắn ta nhắm chuẩn phần thắt lưng của nó liền tông thẳng một cú, yêu hổ trông có vẻ đa mưu túc trí, kinh nghiệm phong phú, nhưng thực chất khắp người đều là sơ hỡ.
Nó tuân thủ nguyên tắc không giao tranh, nếu có thể chạy trốn thì không bao giờ chiến đấu, từ khi tu luyện đến nay, nó gần như chẳng mấy đánh nhau với ai.
Yêu hổ bị tông đến choáng váng, Man Cốt ra tay, nhắm thẳng vào đôi mắt mà đập, yêu hổ vội vàng xoay mặt đi tránh, đập trúng gò má, lông hổ cũng bị rụng xuống một mảng.
Yêu hổ vung đuôi theo bản năng, quét trúng Man Cốt, y bật lên thuận theo hướng của đuôi hổ, cũng chẳng chịu mấy thương tổn.
Lục Dương đâm ra một loạt kiếm trong chớp mắt, dùng bánh quẩy bồi thêm vài cú, đánh đến yêu hổ liên tiếp lui về phía sau.
Sau một phen giao chiến, trái lại là ba người họ chiếm thế thượng phong.
Yêu hổ nhận ra rằng, đối phương tuổi đời nho nhỏ, tu vi tuy thấp, nhưng lại biểu hiện ra tiềm lực cực cao, chắc hẳn có thế lực to lớn đứng sau lưng, nó nảy sinh ý định rút lui.
Ba người họ nào chịu để yêu hổ trốn thoát, hôm nay thả hổ về rừng, ngày mai không biết lại có bao nhiêu người bị nó hại.
Không thể để nó trốn thoát!
"Bọn ngươi đừng hiếp người quá đáng!"
Yêu hổ gầm lên, phẫn nộ không thôi, ba người họ nhìn ra yêu hổ có ý định liều mạng, thầm sẵn sàng phòng bị.
Hai mắt yêu hổ trợn tròn, hướng ra phía ngoài miếu gầm thét, dùng đến chiêu dự phòng của nó: "Nương tử, có người muốn giết ta!"