Mục lục
Ai Bảo Hắn Tu Tiên!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 8: Cấm thư - 《Long Phượng Biến》

Sau khi Vân Chi rời đi, Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu cũng giống như các đệ tử khác đi xem động phủ của mình.

Tuy nhiên, trước đó, Lục Dương đã theo Mạnh Cảnh Chu ra ngoài Vấn Đạo Tông để dắt con ngựa già vào trong.

Bên ngoài Vấn Đạo Tông, Lục Dương nhìn thấy không ít đồng môn mới gia nhập đang báo tin vui cho gia tộc của họ, dù là gia tộc nhỏ hay dòng tộc tu luyện, đều xem việc gia đình có người bái sư vào Vấn Đạo Tông là một việc lớn đáng để ghi vào sử sách của gia tộc.

“Sao nhà huynh không có người đến?” Lục Dương từ đôi câu vài lời của Mạnh Cảnh Chu cũng biết được rằng Mạnh Gia là một dòng tộc tu luyện lâu đời.

Mạnh Cảnh Chu hơi kiêu hãnh: “Đệ đã bỏ nhà ra đi!”

Lục Dương: “......”

Ngươi kiêu hãnh cái gì?

Sau khi Mạnh Cảnh Chu dẫn con ngựa già về động phủ, Lục Dương cũng trở lại động phủ của riêng mình.

Lục Dương lấy ra một miếng ngọc bội, đây là vừa rồi do một vị sư huynh không quen biết trao cho, nói rằng đây là chứng nhận danh tính của đệ tử Vấn Đạo Tông, đối ngoại có thể chứng minh thân phận đệ tử Vấn Đạo Tông, đối nội có thể mở động phủ và những việc khác.

Ngọc bội được chế tác từ tuỷ của linh thạch, ghi hai chữ “Lục Dương”, nhiều công dụng của ngọc bội đòi hỏi Lục Dương phải chính thức trở thành một tu sĩ mới có thể sử dụng.

Lục Dương đặt ngọc bội lên bức tường đá bên ngoài động phủ, ngọc bội lờ mờ tỏa ra ánh sáng màu xanh, tương ứng với rãnh ở cửa động phủ, rãnh nhấp nháy vài lần rồi bức tường đá tự động dịch chuyển, hiện ra trước mặt Lục Dương là động phủ xa hoa không tưởng.

Vừa bước vào động phủ, Lục Dương bèn cảm thấy cơ thể ấm cúng, như thể có một năng lượng kỳ diệu nuôi dưỡng cơ thể hắn.

"Đây chính là linh khí mà họ luôn nói đến?"

Sau khi định thần lại, Lục Dương tỏ ra vô cùng ngạc nhiên, nồng độ linh khí trong động phủ nhiều đến nỗi ngay một người phàm như hắn, cũng có thể cảm nhận được, có thể tưởng tượng được chuyện này phi thường như thế nào.

Bố trí trong động phủ rất đơn giản, chỉ có một cái bàn, một cái bồ đoàn, một tấm chiếu cỏ, khi so với động phủ rộng lớn thì có vẻ khá trống trải. Lục Dương không biết liệu đây là Vấn Đạo Tông muốn khuyên răn đệ tử thanh tâm quả dục, hay là để đệ tử trang trí theo sở thích của mình.

Trên bàn có một tờ giấy, cả mặt trước và sau đều có chữ.

Mặt trước viết rằng, những đệ tử không biết gì về tu tiên có thể đến đỉnh Ngôn Truyền trước để học tập kiến thức cơ bản, hoặc đến Tàng Kinh Các để tự học.

Mặt sau là bản đồ Vấn Đạo Tông, khá là đơn sơ, vẽ các ngọn núi chính của Vấn Đạo Tông, để lại nhiều không gian trống. Nhìn từ bản đồ, Vấn Đạo Tông chiếm diện tích hàng vạn dặm, thực sự lớn đến mức vượt xa tưởng tượng của Lục Dương.

Nội dung mặt trước giúp Lục Dương có định hướng trong một tháng tới khi hắn đang không biết phải làm gì.

Lục Dương ngáp một cái, chuẩn bị ngủ một giấc ngon lành.

Từ khi ra ngoài đến gặp mưa, dựa vào phẩm chất chân thành và trí tuệ kiệt xuất để một mạch vượt qua ba vòng khảo hạch, giành được sự chú ý của đại sư tỷ Vân Chi và nhị sư huynh Đái Bất Phàm, cuối cùng trở thành đệ tử Vấn Đạo Tông, những chuyện trong ngày khiến tinh thần hắn mệt mỏi, buồn ngủ đến mắt cũng mở không ra.

"Tại sao Vấn Đạo Tông đến cả một cái gối cũng không cho..."

Lục Dương lẩm bẩm một câu, sự mệt mỏi của cả ngày trào dâng lên trong giây phút này, không quan tâm đến việc thoải mái hay không, nhép miệng một cái, rất nhanh bèn chìm vào cõi mộng.

...

Sáng hôm sau, Lục Dương dậy từ rất sớm, hắn chuẩn bị đến Tàng Kinh Các trước để tìm hiểu tình hình tổng thể của Đại Lục Trung Ương.

"Mới đến hả?" Ở cửa vào Tàng Kinh Các, một vị sư huynh ngước mắt nhìn Lục Dương.

"Đúng vậy."

"Vì là người mới, ta sẽ nói với ngươi về quy tắc của Tàng Kinh Các, quy tắc rất đơn giản, chỉ có ba điều."

"Thứ nhất, quyền hạn hiện tại của ngươi chỉ cho phép ngươi đọc sách ở tầng thứ nhất, sách ở tầng thứ nhất ngươi có thể xem thoả thích; thứ hai, hiện tại ngươi chỉ được mượn tạm một quyển sách; thứ ba, phải trân trọng thư tịch, đừng làm bẩn chúng, nếu làm bẩn, ngươi phải bồi thường theo giá gốc."

"Đệ nhớ rồi." Lục Dương gật đầu, vị sư huynh đó không nói gì nữa, để Lục Dương đi vào.

Bên trong Tàng Kinh Các, đệ tử Vấn Đạo Tông đang một lòng một dạ đọc sách, cực kỳ tập trung, thậm chí không nhận ra Lục Dương đi qua bên cạnh.

Tàng Kinh Các rộng lớn chỉ có tiếng bước chân lẻ tẻ và tiếng lật sách rì rào.

Thư tịch nơi đây muôn màu muôn vẻ, từ "tấu nói nhập môn" của người nghệ sĩ dân gian đến công pháp bí tịch của người tu sĩ, cho đến tâm đắc về Luyện Khí, Trúc Cơ, cần gì có đó.

Lục Dương nhìn đến hoa cả mắt, không biết nên chọn quyển nào để đọc.

"Đây là quyển sách gì?"

Lục Dương tình cờ tìm thấy một quyển sách trong kẽ của kệ sách, phủ đầy bụi bặm, dường như bị rớt xuống đây, đã rất lâu không có người đọc.

Hắn lau đi lớp bụi, cuối cùng nhìn rõ tên sách - 《Long Phượng Biến》

"Cái tên hùng hổ quá!"

Lục Dương nhỏ giọng thốt lên, không nhìn nội dung, chỉ từ tên sách đã cảm nhận được một khí phách bá vương!

Hắn thất thần một hồi, dường như nghe thấy long phượng cùng hót, ảo ảnh long phượng xuất hiện trước mắt, sinh động như thật, rồi hình ảnh chợt biến đổi, dường như đang tái hiện quá trình xuất hiện của long và phượng.

Lục Dương định thần lại, nhìn xung quanh, âm thanh và ảo ảnh biến mất.

"Phải chăng vừa rồi là ảo giác?"

Lục Dương nghi hoặc, ngay sau đó bèn có chút kích động mà mở trang đầu tiên.

Có thể đây chính là cơ duyên của mình!

Ai ngờ trang sách quá sắc bén, không may cắt vào ngón tay của hắn, vài giọt máu tươi nhỏ lên trang giấy.

Biến cố bất ngờ xảy ra!

Không ngờ quyển sách cổ này lại toả ra ánh sáng màu vàng, dường như có thứ gì đó muốn phá vỡ phong ấn mà chui ra!

Trái tim của Lục Dương đập thình thịch, quá trình này hoàn toàn vượt xa dự đoán, không chịu sự chi phối của hắn, không biết là phúc hay hoạ.

Hắn thậm chí cảm thấy mình đã bị một sự hiện hữu mạnh mẽ nào đó nhìn chằm chằm, khiến hắn vô thức không dám nhúc nhích!

Cảm giác này ngày càng rõ ràng hơn, điều này cho thấy sự hiện hữu mạnh mẽ đó đang ngày càng gần với mình hơn.

Cuối cùng, sự hiện hữu mạnh mẽ đó đứng sau Lục Dương, nhìn hắn một cách âm thầm, không nói một lời, doạ đến hắn toát mồ hôi lạnh.

"Ngươi..." Cuối cùng, sự hiện hữu mạnh mẽ đó đã mở miệng.

"Có!" Lục Dương giật mình.

"Ngươi làm bẩn sách rồi."

Sự hiện hữu mạnh mẽ đó nhăn mày, Lục Dương quay đầu lại, thì phát hiện hóa ra là vị sư huynh ở cửa Tàng Kinh Các.

Sư huynh nhìn vết máu trên sách, có chút không vui, vừa mới nhắc nhở không được làm bẩn sách, thì tên tiểu tử này lại nhỏ máu lên sách.

Trong Tàng Kinh Các có đặt trận pháp, hễ là có ai làm bẩn sách đều sẽ tỏa ra ánh sáng màu vàng, gửi tín hiệu cho người trông giữ Tàng Kinh Các.

"Đây là quyển sách gì, sao trước giờ chưa từng thấy?"

Sư huynh nghi hoặc nhặt sách lên lật lướt qua, sắc mặt đột nhiên thay đổi: "Không... Không ngờ đây là cấm thư trong truyền thuyết!"

Trong lòng Lục Dương mừng rỡ, không ngờ mình may mắn đến vậy, mới đến Tàng Kinh Các đã tìm được cấm thư từ thời thượng cổ, chỉ là không biết quyển sách này ẩn giấu bí mật lớn ra sao.

"Sư huynh, quyển sách này có vấn đề gì?" Lục Dương tò mò.

Sắc mặt của sư huynh thay đổi, cân nhắc một lúc liệu có nên kể cho vị sư đệ mới đến này nghe về chuyện bí mật này hay không, sau khi suy nghĩ, y bèn nói ra sự thật.

"Quyển sách này chi tiết ghi lại quá trình giao phối của long và phượng, bởi vì viết quá chi tiết, đã bị long tộc và phượng tộc liên danh khiếu nại, bị xếp thành cấm thư, ta còn tưởng quyển sách này đã bị tiêu hủy rồi, không ngờ ở đây lại còn giữ lại một quyển, không biết ai giấu kỹ đến thế!"

Nói cách khác, đây là sách đồi trụy.

Lục Dương: "......"

Cái thá gì mà long phượng cùng hót!

Hắn đột nhiên nhớ ra, sư huynh từng nói, làm bẩn sách là phải bồi thường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK