Mục lục
Ai Bảo Hắn Tu Tiên!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 7: Những vị trưởng lão khiêm nhường

Sau khi mọi người rời đi, hai người thấp thỏm mà cúi mặt nhìn xuống đầu ngón chân, sợ rằng Vân Chi sẽ truy cứu ý đồ gian lận của họ.

Sau một thời gian dài, mới nghe Vân Chi chậm rãi nói.

"Thật không ngờ, hai người bọn ngươi đều vượt qua khảo hạch, trở thành đệ tử của Vấn Đạo Tông chúng ta."

"Hai người bọn ngươi đều có thứ hạng xuất chúng trong cả ba vòng khảo hạch, đặc biệt là vòng ba, một người đứng đầu và người kia đứng thứ hai. Tổng kết lại mà nói thì thành tích của các ngươi là tốt nhất."

"Nhưng điều này không có nghĩa các ngươi là người có biểu hiện xuất sắc nhất trong đợt khảo hạch này, chẳng hạn như Man Tộc thượng cổ Mạn Cốt mà các ngươi đã gặp, hay những người xếp sau các ngươi như Vũ Hoá Tiên Thể Đào Yêu Diệp, Hoả linh căn Lý Hạo Nhiên... tất cả đều là những thiên tài không hề kém cạnh so với các ngươi."

Mạnh Cảnh Chu hí hửng, nháy mắt ra hiệu với Lục Dương: "Vũ Hoá Tiên Thể còn hiếm hơn Đơn linh căn rất nhiều, nhưng đánh giá mà đại sư tỷ đưa ra lại là 'xếp sau chúng ta', đây là sự xem trọng của đại sư tỷ đối với chúng ta."

Lục Dương bất đắc dĩ mà giải thích : "Ý của đại sư tỷ hẳn là nói lúc xếp hàng ở vòng đầu tiên, Vũ Hoá Tiên Thể xếp ở phía sau chúng ta."

"Cho dù biểu hiện của các ngươi không tồi, nhưng cũng không được kiêu ngạo tự mãn, đợi đến khi các ngươi chính thức tu tiên, các ngươi vẫn cần tự dựa vào sức mình, chớ kiêu căng nóng vội."

Nghe thấy giọng điệu của đại sư tỷ ngày càng nghiêm túc, cả hai người vội vàng đảm bảo rằng mai sau họ sẽ cần cù chăm chỉ trong việc tu luyện, không dám lơ đãng.

Thấy giọng điệu của hai người không giống nói cho có lệ, sắc mặt của Vân Chi dịu đi phần nào: "Vì các ngươi đã giúp chở ta một đoạn đường, ta sẽ tặng cho các ngươi một cơ duyên."

"Mạnh Cảnh Chu, ngươi có linh căn Thần dương, khí huyết ngập trời, khắc tinh của ma quỷ, trong số tám vị trưởng lão, tam trưởng lão am hiểu sâu sắc về linh căn Thuần Dương, ngươi có thể bái y làm sư phụ."

Mạnh Cảnh Chu vô cùng hân hoan, vội vã cúi đầu cảm ơn: "Đa tạ đại sư tỷ."

"Lục Dương, ngươi có Kiếm linh căn, là kiếm chủng bẩm sinh, trong môn phái này, người tinh thông kiếm đạo nhất chắc chắn là sư tôn, cũng chính là tông chủ, ngươi nên bái ông ta làm sư phụ."

"Nhưng sư tỷ vừa nãy mới nói tông chủ trước giờ không thích dạy dỗ đệ tử..." Lục Dương khẽ nói.

Hắn chú ý đến việc đại sư tỷ nói với Mạnh Cảnh Chu là ‘ngươi có thể bái y làm sư phụ’, còn nói với mình là ‘ngươi nên bái ông ta làm sư phụ’, ý nghĩa bao hàm bên trong không hoàn toàn tương đồng.

"Không sao, ta có thể quyết định việc bái sư thay cho ông ta." Giọng điệu hời hợt của Vân Chi khiến Lục Dương có chút đờ đẫn, nghe có vẻ như tông chủ không đồng ý cũng phải đồng ý.

"Ta chỉ đưa ra kiến nghị, các ngươi cũng giống như các đệ tử khác, có một tháng thời gian để thích nghi, sau một tháng, các ngươi mới quyết định bái ai làm sư phụ."

Vân Chi dứt lời, bay về phía Đỉnh Thiên Môn, nơi ở của tông chủ.

...

Đỉnh Thiên Môn, sảnh nghị sự.

Một tấm gương bóng mượt như nước được chiếu lên không trung, dưới tác dụng của pháp thuật, dù nhìn từ bất kỳ hướng nào cũng có thể thấy rõ nội dung trong gương, trên đó hiển thị toàn bộ quá trình của ba vòng khảo hạch.

Tám bóng người hoặc gật đầu hoặc lắc đầu, hoặc khen ngợi hoặc chửi bới, đối với các đệ tử vượt qua bài khảo hạch có những quan điểm khác nhau, nói đến lúc kịch liệt nhất, suýt nữa đã lao vào đánh nhau.

Trước đây đã từng có tiền lệ như vậy, trong tám bóng người không thiếu những người có tính cách tuỳ hứng, nói không lại bèn động thủ đấu pháp, rõ ràng chỉ là quá trình đánh giá thế hệ trẻ để chọn đệ tử, cuối cùng trở thành chuyện làm theo cảm hứng, đại năng đấu pháp, khiến cả Vấn Đạo Tông mở to mắt.

Xét vì lý do này, chân thân của tám bóng người đều không có ở đây, cho dù có thực sự nổi nóng, họ cũng sẽ không đánh nhau được.

"Man Cốt tên tiểu tử này không tồi, huyết thống Man Tộc thượng cổ thuần khiết, toàn thân tràn trề sức mạnh, cùng cảnh giới khó người bì lại, tâm tư lại đơn thuần, người này vừa hay thích hợp nhận truyền thừa của ta."

"Tiếc rằng chỉ là quá đơn thuần, Man Tộc thượng cổ chính vì điều này mà diệt vong, sau này có cơ hội, có thể bồi dưỡng một cách có chọn lọc."

"Cái gì mà thích hợp cho truyền thừa của ngươi, đạo Luyện Khí của ta đã rất lâu không có truyền nhân, Man Cốt làm việc chuyên tâm, đến bái ta làm sư mới là chính đạo!"

Hai vị trưởng lão nói một hồi, càng nói càng nóng, sau đó... xăn tay áo lên và tiếp tục trừng mắt với nhau.

Các trưởng lão khác không quan tâm đến hai tên ngốc này, tiếp tục đánh giá: "Vũ Hóa Tiên Thể, vạn pháp bất xâm, tinh khiết vô song, vũ hoá (mọc cánh) thành tiên, thật sự là đã rất lâu không gặp, nhẩm tính thời gian, lần cuối cùng Vũ Hóa Tiên Thể xuất hiện, chúng ta mới vừa bái vào Vấn Đạo Tông."

"Đáng tiếc rằng người có Vũ Hóa Tiên Thể trước đây tu luyện quá nóng vội, chưa kịp làm nên tên tuổi ở Đại Lục Trung Ương, đã quá nóng vội tu luyện đến Tiên Thể đại thành, dẫn đến tâm vị hoả thịnh, không thể chữa trị mà chết."

"Lục trưởng lão, trong số chúng ta, chỉ có ngươi hiểu rõ nhất về Tiên Thể, có lẽ cô gái này có duyên với ngươi."

"Hỏa Linh Căn Lý Hạo Nhiên, đối với việc luyện đan, luyện khí đều có thể xem là hạt giống tốt, chỉ là tính cách quá nóng nẩy, không thể lắng lòng lại. Vòng thứ ba nén ra sức để leo lên trên, một lòng muốn vượt qua Man Cốt ở trên cùng, từ sớm bèn tiêu hao hết sức lực, đến lúc sau, lại bị người khác vượt mặt, trở thành người cuối cùng hoàn thành khảo hạch."

"Còn với tên tiểu tử Mạnh Gia và Lục Dương này, một người là linh căn Thuần Dương, một người là Kiếm Linh Căn, đều là hạt giống hàng đầu, cách thức vượt qua khảo hạch cũng vô cùng khác người, khiến người khác xem không chớp mắt, tài năng trẻ tốt như vậy... đại ca, không bằng bậc cao niên người bỏ chút công sức, nhận họ làm đệ tử đi?"

"Chí lí, chí lí, bậc cao niên người chỉ có một người đồ đệ là Đái Bất Phàm, mà Đái Bất Phàm cũng xem là xuất sư rồi, không cần dạy dỗ nữa, lúc này lại nhận thêm hai vị thiên tài, sau này bọn họ thành tài, há chẵng phải là một giai thoại đẹp hay sao?"

“Cút đi, chỉ biết tránh nặng tìm nhẹ, dựa vào cách mà bọn chúng vượt qua khảo hạch, đợi đến khi ta thu nhận họ làm đệ tử, khỏi mong được sống yên ổn. Bây giờ ta chỉ muốn an nhàn mà về hưu , trở thành một vị thái thượng trưởng lão, đừng kiếm thêm phiền phức cho ta!”

“Nhị trưởng lão, huynh thu nhận họ làm đệ tử không?”

“Ngươi có tin là ta sẽ thu phục ngươi trước?”

Tám vị trưởng lão vô cùng khiêm nhường, đối diện với hai thiên tài Đơn linh căn, không hề có chút ý định nhận làm đệ tử.

Mẹ nó, ai nhận hai người này, cả nửa đời sau cũng đừng mong được sống yên ổn.

“Ồ, mọi người nhìn xem, con bé Vân Chi này đang đưa ra kiến nghị cho hai người, một người bái sư dưới trướng tông chủ, một người bái sư dưới trướng lão tam?!”

Mọi người tập trung ánh mắt lên người tam trưởng lão, tam trưởng lão chấp nhận số phận mà thở dài, Vân Chi đưa ra kiến nghị cũng không sai, lão ta thích hợp nhất để bồi dưỡng cho linh căn Thuần Dương.

Trong số tám bóng dáng, tam trưởng lão có thân hình đồ sộ nhất, toàn thân cơ bắp, khí huyết dồi dào giống như ngọn đuốc trong bóng tối, là hình mẫu điển hình của người luyện thể.

Nghe nói khi lão ta còn trẻ, khí huyết dồi dào đến mức không thể kiểm soát, thường chạy vào Linh Điền để đẩy trâu tinh sang một bên, tự mình kéo cày cấy ruộng.

“Nói mới nhớ, tông chủ có phải đã chín năm rồi chưa xuất quan?”

“Hình như vậy.”

Mọi người chợt nhớ ra họ còn có một chức vị gọi là tông chủ, có hay không dường như cũng không có sự khác biệt lớn.

“Vậy Kiếm Linh Căn làm sao để bái sư?”

Khi mọi người đang nói, thấy một bóng hình thanh tú cưỡi mây bay đến, mây mù tan biến, lộ ra bóng dáng của đại sư tỷ.

“Vân Chi gặp qua các vị sư bá.”

Mọi người vội vã đứng dậy chào hỏi, tông chủ bây giờ đang bế quan, Vân Chi đảm nhận quyền lực thay thế cho tông chủ, quản lý toàn tông, địa vị cao hơn tám vị trưởng lão họ.

“Vân Chi biết các vị sư bá đều một lòng muốn nhận đệ tử, nhưng việc bái sư chung quy nhân quả rất nặng, không thể cưỡng cầu, cũng mong các vị đừng quá can thiệp khi họ chọn sư phụ.”

Các trưởng lão tự nhiên biết điều này, cười hề hề: “Tất nhiên rồi, tất nhiên rồi, nhưng về việc Kiếm Linh Căn bái sư dưới trướng tông chủ, đó là ý của tông chủ, hay là của con …?”

Khi nhắc đến tông chủ, Vân Chi cau mày, có chút không vui, đáp lại một cách lạnh nhạt: “Có khác biệt gì không?”

Tám vị trưởng lão chợt im lặng, quả thực không có sự khác biệt.

Nói đùa, quyết định của Vân Chi, tông chủ nào dám phản đối?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK