Mục lục
Ai Bảo Hắn Tu Tiên!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 14: Đại sư tỷ nói đúng

Trong giới tu tiên, chín mươi chín phần trăm tu sĩ đều ở giai đoạn luyện khí, do đó các tu sĩ có thói quen là phân chia rất tỉ mỉ giai đoạn luyện khí thành các tầng từ một đến chín, sau đó mới là ba cấp độ nhỏ, sơ, trung và hậu của các cảnh giới tiếp theo.

Vạn Đạo Tông lại khác, giai đoạn luyện khí đối với các đệ tử Vấn Đạo Tông chỉ là ngưỡng cửa nhập môn, cần gì phải phân chia cấp độ cho ngưỡng cửa?

Vấn Đạo Tông chỉ có giai đoạn luyện khí, không có phân chia các cấp độ nhỏ.

"Người khác cũng dẫn khí nhập thể như vậy sao?"

Lục Dương tò mò, nếu mọi người cũng tu luyện như vậy, tại sao tiến độ của mình lại chậm nhất?

Vân Chi lắc đầu: "Đây là phương pháp tu luyện thuở sơ khai của cổ nhân thượng cổ, cổ nhân thượng cổ cảm nhận tự nhiên, thiên nhân hợp nhất, hấp thụ linh khí vào người mình, nhảy vọt trở thành người tu hành."

Phương pháp tu luyện thuở sơ khai tự nhiên không cần tiền bối chỉ dẫn, cũng khỏi bận tâm bí kíp công pháp, điều cần bận tâm là sự cảm ngộ không ngừng với việc dùng cơ thể thử theo phương pháp thử và sai.

"Còn về kinh mạch, khi ngâm mình trong thuốc luyện thể, kinh mạch của đệ đã được mở hoàn toàn, linh khí thông suốt không trở ngại. Trong trạng thái thiên nhân hợp nhất của đệ, linh khí vận hành theo cảm giác của đệ trong cơ thể, tuyến kinh mạch vận hành lúc đó là phù hợp nhất với đệ, tốt hơn công pháp của bất cứ đẳng cấp nào."

Giới tu tiên thích chia công pháp thành năm đẳng cấp: Hoàng, Huyền, Địa, Thiên, Tiên, nhưng đối với Vân Chi chỉ có hai loại công pháp - phù hợp với bản thân và không phù hợp với bản thân.

"Bất kỳ công pháp nào vào lúc mới được sáng tạo đều không được đặc biệt thiết kế để cho đệ tu luyện, có rất nhiều công pháp thích hợp với Kiếm linh căn, trên tay ta bèn có cả một rương, nhưng tất cả đều không phù hợp với đệ."

"Kể từ hôm nay, ta sẽ giao cho đệ một nhiệm vụ dài hạn, tự mình sáng tạo ra công pháp."

Vân Chi nói về việc tự mình sáng tạo công pháp không phải để Lục Dương tự tìm hiểu một mình, cô ấy cũng sẽ chỉ dẫn bên cạnh, nhưng dù sao, độ khó của chuyện này lớn đền nhường nào thì khỏi nghĩ cũng biết.

Sáng tạo công pháp, đó là điều mà chỉ những lão tiền bối trong giới tu tiên mới có thể làm được.

Lục Dương mím môi: "Những người tiền bối sáng tạo công pháp, đứng ở vị trí cao đến nhường nào, họ đối với mỗi cảnh giới đều nhìn từ trên cao xuống, nắm rõ trong lòng, vậy mới có đủ tư cách để sáng tạo công pháp. Đệ, một người tiểu bối vừa mới dẫn khí nhập thể, liền sáng tạo công pháp, không khỏi cũng quá..."

Vân Chi ngắt lời than phiền của Lục Dương: "Việc sáng tạo công pháp không khó như tưởng tượng của đệ."

"Đệ có biết rằng trong Vấn Đạo Tông có quy định rằng sau khi đạt đến giai đoạn Trúc Cơ, mỗi người đệ tử cần phải hoàn thành nhiệm vụ được công bố trong Đại Điện Nhiệm Vụ, nhằm thực thi chức trách của chánh đạo?"

Lục Dương gật đầu, hắn có nghe nói về điều đó.

Các môn phái khác cũng có cơ chế tương tự, yêu cầu các đệ tử của họ hoàn thành nhiệm vụ. Dù gì, môn phái không nuôi người nhàn rỗi, chỉ khi đóng góp cho môn phái mới thể hiện giá trị của mình.

Nhưng Ngũ Đại Tiên Môn lại khác, họ yêu cầu đệ tử thực hiện nhiệm vụ không phải để cống hiến cho tông môn, mà là để cống hiến cho chánh đạo.

Ngũ Đại Tiên Môn dẫn dắt chánh đạo, không phải là câu nói suông.

"Những nhiệm vụ thông thường cần xuống núi, trảm yêu trừ ma, xua quỷ siêu độ…vân vân. Ta không thích không khí hồng trần, bèn chọn một cách thức hoàn thành nhiệm vụ khác."

"Là cách gì?"

"Trong Đại Điện Nhiệm Vụ, có một nhiệm vụ cố định, sao lưu một bộ công pháp mà Vấn Đạo Tông chưa từng ghi chép trong thư tịch, cũng được coi là hoàn thành nhiệm vụ."

"Vậy đại sư tỷ, tỷ..."

Lục Dương có một ý tưởng táo bạo đến mức cảm thấy hoang đường.

"Vì vậy, Ta vì ứng phó... hoàn thành nhiệm vụ, ta đã tự tạo ra nhiều công pháp, sau đó lừa họ nói rằng ta tìm thấy chúng trong các di tích động tiên."

"Đáng tiếc là sau đó bị phát hiện."

"Làm sao để phát hiện ra?" Lục Dương hỏi tiếp.

"Vì theo những nhiệm vụ mà ta báo cáo, các di tích động tiên đã bị ta đi qua hết rồi, ta không biết lần sau nên bịa ra di tích động tiên nào nữa."

"Vì vậy, đệ thấy đấy, việc sáng tạo công pháp không hề khó khăn."

Vân Chi tự lấy mình ra làm ví dụ, nói có sách, mách có chứng, khiến người khác tin phục.

Lục Dương thoáng há mồm, muốn nói "Đại sư tỷ, đệ tưởng tỷ là người thật thà, không ngờ tỷ cũng biết nói dối", "Đại sư tỷ, tỷ thông tuệ bẩm sinh không phải là hạng phàm phu tục tử như đệ có thể so bì" và "cho tỷ làm thì đó gọi là sáng tạo công pháp, còn cho đệ làm thì đó gọi là bịa đặt công pháp".

Lục Dương đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Vân Chi, trăm ngàn lời muốn nói hóa thành một câu.

"Đại sư tỷ nói đúng."

"Dù đệ đã trở thành tu sĩ, nhưng để trở thành kiếm tu giỏi đệ còn kém xa lắm. Quyển sách này cho đệ."

Đại sư tỷ đưa qua một quyển sách cổ, không biết được làm từ da của một loài yêu thú nào, vừa to, vừa dày lại vừa nặng.

"《Yêu Vực Kiến Văn》?" Lục Dương lật quyển sách cổ, sát khí toả ra như đập vào mặt, hình ảnh các loài yêu thú tưng bừng hiện lên trên giấy, loáng thoáng còn có thể nghe thấy tiếng gầm rú của yêu thú bên tai.

Quyển sách cổ này tuyệt đối có giá trị liên thành!

Lục Dương ngẫm nghĩ, kiếm tu cần có kiếm ý, hắn chỉ mới luyện khí, làm sao để tu luyện kiếm ý?

Hắn nghe nói rằng kiếm tu thượng cổ lĩnh ngộ được kiếm ý đầu tiên từ trong quá trình liều mạng chém giết với yêu thú, giữa sinh tử tồn vong, trong lúc đối mặt trực tiếp với ý niệm hung ác của yêu thú.

Vậy thì câu trả lời liền quá rõ ràng rồi, hắn cần tưởng tượng hình ảnh của các loài yêu thú, lĩnh ngộ ý niệm hung ác của chúng, chắt lấy cái tinh hoa bỏ đi thứ cặn bã, tập trung muôn loài yêu thú thành một điểm, ngộ ra kiếm ý thuộc về mình.

Phương pháp này dù khó nhưng lại thích hợp cho người sở hữu căn Kiếm linh căn như mình sử dụng.

Cũng có thể thấy sự kỳ vọng tha thiết của đại sư tỷ đối với bản thân mình.

"Đệ hiểu rồi." Lục Dương gật đầu, hiểu được ý của đại sư tỷ.

Vân Chi nhìn Lục Dương một cái, không biết hắn hiểu được cái gì. Vân Chi vẫy tay, con rối lại kéo đến một xe đậu hủ nữa.

"Đệ hiểu được thì tốt."

"Để trở thành kiếm tu, cần một chữ 'chuẩn'. Đệ cầm chắc thanh kiếm Thanh Phong này, bước tiếp theo của đệ là dùng ngọn kiếm khắc đậu hũ thành hình dáng của yêu thú. Dáng vẻ của yêu thú đều có trong sách."

Vân Chi lấy ra từ không gian trữ vật một thanh kiếm sắc bén tỏa hàn quang, trên chuôi kiếm chạm khắc hai chữ "Thanh Phong".

Lục Dương: "..."

Lại là đậu hũ?

Chẳng lẽ giấc mơ kinh hoàng hôm đó không phải là một cơn ác mộng mà là một giấc mơ tiên tri, ngụ ý rằng đạo hiệu tương lai của mình sẽ là "Đậu Hũ Thiên Tôn"?

Bà mẹ, không thể có ý nghĩ này.

Lục Dương vội vàng xua đi ý nghĩ đáng sợ này ra khỏi đầu óc.

Hắn nhận lấy thanh kiếm Thanh Phong, cảm giác đầu tiên chính là thanh kiếm quá nhẹ.

Thực ra không phải là Thanh Phong Kiếm quá nhẹ, thực tế hoàn toàn ngược lại, Thanh Phong Kiếm hoàn toàn không phù hợp để cho những tu sĩ giai đoạn luyện khí trước tầng tư sử dụng, vì thanh kiếm quá nặng, các tu sĩ đó vốn không thể nâng nổi.

Lục Dương lại khác, hắn đã trải qua việc luyện tập nâng lu, sức mạnh lớn đến nỗi ngay cả hắn cũng không rõ khái niệm, không hề nói quá, hiện tại hắn không cần bất cứ kỹ xão nào, chỉ cần bình thường mà đấm ra một cái, bèn có thể đánh cho tu sĩ giai đoạn luyện khí trước tầng tư lòng nguội lạnh.

...

Có lẽ do bước vào giai đoạn luyện khí, thiên phú kiếm đạo dần hiện rõ, kết hợp với khả năng khống chế từ việc luyện tập cử khinh nhược trọng, Lục Dương dùng Thanh Phong Kiếm rất thuận tay.

Trong vỏn vẹn mười ngày, Lục Dương đã đạt được yêu cầu dùng đậu hủ điêu khắc thành tạo hình của yêu thú, cũng như khắc ra tạo hình của hắn và đại sư tỷ, thậm chí ngay cả chín ngọn núi hình sen của Vấn Đạo Tông cũng có thể khắc ra được.

Nối tiếp nghệ nhân diễn xiếc dân gian, Lục Dương lại học được kỹ năng mới, có thể trổ tài trong bếp, quả thực có tiền đồ.

Không tăng tốc cũng không được, hắn thực sự nuốt không trôi đậu hủ nữa rồi.

Sau khi hoàn thành giai đoạn này, đại sư tỷ xuất hiện, sau khi khích lệ một hồi, bèn lấy ra một hạt mè trắng.

"Kiếm tu còn cần phải rèn luyện thị lực, bây giờ ta sẽ ném hạt mè này vào đống bã đậu hủ, đệ cần tìm thấy hạt mè này trong thời gian ngắn nhất."

Lục Dương ‘bịch’ một tiếng quỳ xuống đất: "Đại sư tỷ, hãy đổi phương thức khác đi!"

Đại sư tỷ yên tĩnh mà nhìn Lục Dương xin tha, cặp mắt không chút gợn sóng.

"Ồ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK