Chương 4: Ngươi, mang lại đây.
"Cây rìu của ta!" Mạnh Cảnh Chu hét lên trong ảo cảnh, muốn nhảy xuống dưới nước vớt cây rìu.
Thần sông nâng ba chiếc rìu lên, xuất hiện trên mặt nước.
"Chàng trai trẻ, ngươi..."
‘Bõm -‘
Chưa kịp nói xong, bèn thấy Mạnh Cảnh Chu lao xuống, ‘bõm’ một tiếng nhảy vào sông, bọt nước ‘lộp bộp’ phun lên còn lớn hơn cả y.
Chuyện gì đang xảy ra?
Thần sông đứng thừ người ra, đây là lần đầu tiên y gặp phải tình huống như vậy.
Bọt nước ít dần đi cho đến khi biến mất, mặt nước êm đềm đến đáng sợ, chỉ có khí tức tỏa ra từ thần sông, khiến cho dưới chân gợn lên những vòng gợn sóng .
"Tại sao không có động tĩnh gì hết, không phải là chết đuối rồi chứ?" Thần sông lẩm bẩm, y không quá lo lắng Mạnh Cảnh Chu thật sự bị dìm chết, bởi nơi đây là ảo cảnh, không thể dìm chết người.
Thần sông còn chưa kịp suy nghĩ xong rốt cuộc Mạnh Cảnh Chu muốn làm gì, thì biến cố lại xảy ra!
Dao động trên mặt nước càng trở nên thường xuyên hơn, thần sông khẽ nhíu mày, y đã kiểm soát sức mạnh mình rất tốt, chắc hẳn không phải do khí tức của bản thân gây ra.
Y chợt nhận ra: "Là tên tiểu tử nhảy sông lúc nãy!"
Chỉ thấy dòng nước lẫn lộn với một ít khí tức màu vàng kim, hơi nước trên mặt sông tỏa ra từng áng tiên ý, giống như có một điều gì đó cực kỳ khủng khiếp đang ấp ủ dưới đáy sông!
Sự khủng khiếp chưa biết trước khiến lòng người bồi hồi!
Trên mặt sông có ba cột nước phun lên, càng phun càng cao, phất lên một màn sương vàng nhạt, tràn ngập khắp mặt nước, khiến thần sông phút chốc không nhìn rõ sau cùng đã xảy ra chuyện gì.
Không biết gió từ đâu thổi đến, thổi bay màn sương vàng nhạt.
Ba bóng hình xuất hiện, đều giống hệt Mạnh Cảnh Chu, nhưng khí thế so với lúc trước thì dù có ví như trời đất đảo điên cũng không quá đáng.
Thần sông run bần bật, đó là phản ứng bản năng bắt nguồn từ nơi sâu thẳm trong linh hồn!
Người bình thường Mạnh Cảnh Chu, đại năng tu tiên Mạnh Cảnh Chu và... tiên nhân Mạnh Cảnh Chu!
Đây là quy tắc căn nguyên của ảo cảnh: khi vật phàm rơi xuống sông, sẽ xuất hiện ba biến thể của phàm, linh và tiên.
"Ngươi, mang qua đây" Ba người Mạnh Cảnh Chu cùng đồng thanh nói, lấy đi chiếc rìu thuộc về mình.
Với tiên nhân Mạnh Cảnh Chu ở đây, thần sông hoàn toàn bất lực không có khả năng chống cự, mặc y xử lý.
Tiên nhân Mạnh Cảnh Chu lấy được chiếc rìu Tiên Khí Khai Thiên Phủ, đại năng tu tiên Mạnh Cảnh Chu lấy được chiếc rìu Linh Khí Khai Sơn Phủ, còn phàm nhân Mạnh Cảnh Chu mượn gió bẻ măng, nhân lúc thần sông chưa kịp hoàn hồn, lấy được chiếc rìu cũ kỹ.
Ba chiếc rìu sang tay, ảo cảnh tan vỡ, Mạnh Cảnh Chu vượt qua vòng hai.
Những người vượt qua vòng hai sẽ tạm thời mất đi ý thức, đây là cơ chế tự vệ của cơ thể con người.
...
Mọi người trong Vấn Đạo Tông nhìn Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu, người vừa vượt qua vòng hai, mãi không thốt nên lời.
Người thật thà đã nói rõ từ trước đâu?
Vân Chi không nói gì, cô ấy có một linh cảm, tuyển hai người này vào Vấn Đạo Tông, Vấn Đạo Tông sẽ không bao giờ có ngày bình yên.
Hy vọng linh cảm này là sai.
Thần sông thật xuất hiện, trên tay cầm hai chiếc rìu vàng bạc, xông về phía Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu với khí thế hùng hổ.
Y là linh thần bảo hộ của Vấn Đạo Tông, chưa từng chịu qua nổi nhục nhã tột độ như vậy.
"Đừng có cản ta, hôm nay ta nhất định phải dạy cho hai tên oắt con này một bài học, chặt đứt cả hai tay, hai chân của chúng, rồi nối lại cho chúng!"
Các đệ tử Vấn Đạo Tông thấy điều này, vội vàng ngăn thần sông đang sôi máu lại.
"Thần sông tiền bối không chặt được đâu!"
"Thần sông tiền bối nguôi giận."
"Người tham gia khảo hạch xảy ra chuyện, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì danh tiếng của Vấn Đạo Tông chúng ta sẽ bị hủy hoại!"
Cuối cùng, vẫn là Đái Bất Phàm ra mặt ngăn lại thần sông, người đang nổi trận lôi đình.
"Thần sông tiền bối yên tâm, bài khảo hạch thứ ba là do ta, Đái Bất Phàm đích thân thiết kế, chắc chắn sẽ cho hai người này một bài học."
Thấy Đái Bất Phàm thề non hẹn biển mà cam kết với mình, Thần sông mới chịu buông tha.
Bài khảo hạch thứ ba được xem như đề tài chủ chốt, có hai phương án, một là do Vân Chi đưa ra, tương đối ôn hòa, một là do Đái Bất Phàm đưa ra, hơi tàn nhẫn, cả hai đều có thể kiểm tra đạo tâm, sau khi mọi người bỏ phiếu, quyết định chọn phương án của Vân Chi.
Phương án của Vân Chi quá nhẹ nhàng, ngay cả khi không vượt qua được cũng không bị trừng phạt, nếu muốn dập tắt lửa giận của thần sông, chỉ có thể chọn phương án của Đái Bất Phàm.
Vân Chi lại không có ý kiến gì về việc này.
Để cho hai tên này chịu chút đau khổ cũng tốt.
Vòng hai loại bỏ một lượng lớn người, đối diện với sự cám dỗ của ba chiếc rìu, nhiều người thuận theo lòng tham của bản thân, lừa dối linh thần sông rằng họ đã làm rơi Khai Thiên Phủ và Khai Sơn Phủ.
Những người bị loại bỏ rời khỏi ảo cảnh, không ngừng than phiền rằng vòng hai của Vấn Đạo Tông quá khó.
Tuy nhiên, không phải tất cả mọi người đều than phiền vòng hai quá khó, chẳng hạn như những người đã vượt qua vòng hai thì không phàn nàn.
...
"Vòng hai cũng khá đơn giản." Man Cốt nói, "Chỉ cần nói thật là được."
Đám người đứng đợi vòng ba đồng loạt gật đầu, đều làm giống như Man Cốt nói.
"Sao cơ? Hóa ra không phải để chúng ta nhảy xuống sông, cướp rìu từ tay thần sông à?" Mạnh Cảnh Chu hét lên, vì sao người khác lại có cách làm khác với mình?
Lục Dương dùng mắt lườm Mạnh Cảnh Chu, cảm thấy y thật ngu ngốc: "Nếu thần sông không phải là ảo ảnh mà thực sự tồn tại, há chẳng phải huynh đã đắc tội thần sông rồi sao?"
"Huynh nên làm như đệ, xin ba chiếc rìu của thần sông rồi ném hết vào sông, như vậy thì cả ba chiếc rìu đều được coi như chúng ta làm rơi rồi."
Mạnh Cảnh Chu chợt tỉnh ngộ: "Vẫn là huynh thông minh."
Mọi người im hơi lặng tiếng mà nhìn Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu tổng kết kinh nghiệm, bắt đầu nghi ngờ rằng liệu phương pháp vượt qua khảo hạch của họ có sai rồi hay không?
Man Cốt khẽ gật đầu, gã nhớ cha mình từng nói, Man Tộc thượng cổ suýt thì tiêu vong, chính vì họ kiêu ngạo, tự đại, không chịu học hỏi. Là người đời sau, nhất định phải khắc phục nhược điểm này, học hỏi từ người khác một cách khiêm cung.
Man Cốt cảm thấy mình đã tìm được đối tượng để học hỏi.
Trong lúc mọi người đang bàn luận về phương pháp chuẩn xác để vượt qua khảo hạch là gì, Vân Chi và Đái Bất Phàm cùng các đệ tử Vấn Đạo Tông xuất hiện.
Đái Bất Phàm khóe miệng vương vấn nụ cười, lòng bàn tay y lật lên, một ngọn núi cỡ lòng bàn tay xuất hiện, ngọn núi đón gió mà lớn lên, chỉ sau vài nhịp thở, đã cao tới trăm trượng.
Mọi người thầm thán phục, thủ pháp này cũng hiếm gặp trong giới tu tiên.
Trên ngọn núi cây cối rậm rạp, tươi tốt như ngọn núi thực sự, một mặt của ngọn núi còn có bậc thang dài, dẫn thẳng lên đỉnh núi.
"Thứ này gọi là Vấn Tâm Sơn, là kỳ vật do ta nhờ trưởng lão luyện chế, trên Vấn Tâm Sơn. Tiên, phàm bình đẳng, điều các ngươi phải làm là trèo lên Vấn Tâm Sơn, càng trèo cao, chứng tỏ ý chí càng kiên định."
"Trèo lên năm mươi bậc, thì sẽ vượt qua được vòng khảo hạch."
Có người đưa ra nghi vấn: "Nhưng như vậy, không phải Man Cốt sẽ chiếm ưu thế rồi sao?"
Man Cốt mười lăm tuổi nhưng có thân hình của người 25-26 tuổi, cao hơn người khác một cái đầu, trèo núi thực sự có lợi thế, bước chân sải ra, một bước bằng hai bước của người khác.
Đái Bất Phàm cười nói: "Khỏi phải lo vấn đề này, Vấn Tâm Sơn sẽ đưa tất cả tố chất cơ thể của mọi người về cùng một tiêu chuẩn, dù là phàm nhân hay tu sĩ, ở ngọn núi Vấn Tâm Sơn của ta, đều trở thành phàm nhân."
"Có giới hạn thời gian không?" Lại có người đưa ra nghi vấn.
"Không."
Mọi người chợt hớn hở, không giới hạn thời gian, thế chẳng phải nghĩa là có thể thử mãi rồi sao? Lo gì mà không vượt qua được vòng sát hạch thứ ba?
Không lẽ vòng ba này chỉ là làm cho có?
"Có thể sử dụng pháp bảo không?" Bọn họ có pháp bảo đặc chế do gia tộc ban tặng, không cần dùng linh khí kích hoạt cũng có thể sử dụng, là một lợi khí lớn.
Nụ cười của Đái Bất Phàm có chút như đang cười trên nổi đau của người khác: "Có thể."
Nếu như pháp bảo vẫn còn có thể sử dụng được.