Chương 22: Ai nói không có loại độc nhắm vào da?
Sau khi bị đập vào mặt, Chương quản gia thuận đà xoay người, giảm sức công kích, nhưng gã vẫn không hiểu, tại sao loại độc tâm đắc mà gã dùng để đầu độc Đào Yêu Diệp lại không có hiệu lực, trong khi không biết bao nhiêu tu sĩ đã ôm hận mà chết.
Đào Yêu Diệp không trả lời, sau khi xác nhận con vẹt thực sự là của tiểu thư Thượng gia, cô liền đề cao cảnh giác.
Cả xã đều biết có một con yêu điểu biết nói đang bay loạn xạ trong xã, Thượng gia chỉ cần cử một người ra tìm, bèn sẽ tìm thấy con vẹt, vậy nào còn chuyện gì xảy ra sau đó nữa.
Hành động của Thượng gia đi ngược với lẽ thường, chắc chắn có vấn đề!
Thêm vào đó, thái độ của tiểu thư nhà họ Thượng như muốn cự tuyệt người khác cách vạn dặm xa, không giống như muốn đuổi người, ngược lại dường như đang nói rằng Thượng gia đang gặp nguy hiểm, thúc giục họ rời đi ngay lập tức.
Giọng nói lười biếng vang lên từ phía sau, trả lời thay cho Đào Yêu Diệp: "Khoá học nhập môn bắt buộc của Vấn Đạo Tông là 《Một ngàn tám trăm loại độc dược thông dụng và cách giải》, ngươi có muốn xem thử không?"
Độc dược mà Chương quản gia tự hào đối với Vấn Đạo Tông chỉ là một trò cười, dù có giỏi điều chế độc dược đến đâu, còn có thể mạnh hơn độc dược của đỉnh Đan Đỉnh?
Chương quản gia quay quắt đầu lại, phát hiện ra Lục Dương đang ôm thanh cổ kiếm, người tựa vào thành cửa, nhìn bản thân với nụ cười nhạt.
Chương quản gia vỡ lẽ, Đào Yêu Diệp không phải là con mồi, chính gã mới là con mồi.
Gã gằn giọng hỏi: "Các ngươi làm sao phát hiện ra ta?"
Gã không nghĩ mình từng lộ qua sơ hỡ, mọi người trong Thượng gia đều nằm dưới sự kiểm soát của gã, không ai tiết lộ bí mật.
Khi Thượng Duyên và Lục Dương đang trò chuyện trong phòng, gã lo rằng nếu sử dụng thần thức ra bên ngoài sẽ bị phát hiện, liền chuyển sang nghe lén, từ đó biết được hai người Lục Dương là đệ tử của Vấn Đạo Tông.
Nhưng lúc đó, Thượng Duyên cũng không nói ra thân phận của gã.
Thính giác của Chương quản gia rất tốt, ngay cả tiếng viết, tiếng vẽ cũng không qua được tai của gã.
Lục Dương cười nói: "Ngươi biết con vẹt đã nói những gì trong xã không?"
"Đã nói gì?"
"Nó nói 'Ngươi là ai, Trương Quan Giáp đâu rồi?'"
"Lúc đầu bọn ta tưởng con vẹt đang tìm Trương Quan Giáp, sau đó phát hiện ra nó chỉ đơn thuần đang lặp lại câu nói đó, lúc đó ta bèn nghĩ, Trương Quan Giáp cũng không có hành tẩu giang hồ, con vẹt nghe câu nói này ở đâu?"
"Ngươi có nghĩ rằng, câu con vẹt nói không phải là 'Ngươi là ai, Trương Quan Giáp đâu rồi?' mà là 'ngươi là ai, Chương quản gia đâu rồi?'." (*)
(*): Trương Quan Giáp (zhàng guàn jiǎ ); Chương quản gia (zhāng guǎn jiā ) hai cái tên có cách phát âm giống nhau, chỉ khác đôi chút về âm điệu
Lục Dương nghĩ đến một cảnh tượng:
Hai mươi ngày trước, đại tiểu thư nhà họ Thượng vô tình phát hiện Chương quản gia đã bị người khác thay thế, liền kinh hoàng hét lên "Ngươi là ai, Chương quản gia đâu rồi?", ngay sau đó đẩy đổ giá chim, doạ đến con vẹt bay đi, đó là câu cuối cùng mà nó nghe được, vì thế trong tiệm may, trước mặt Hoàng lý trưởng, nó đều lặp lại câu nói đó.
Có thể là do con vẹt phát âm không chuẩn, hoặc là do phản ứng đầu tiên của Hoàng lý trưởng là người mà y tiếp xúc nhiều nhất, Trương Quan Giáp, tóm lại thì câu nói của con vẹt trở thành “Ngươi là ai, Trương Quan Giáp đâu rồi?”.
Chương quản gia giận sôi gan, không ngờ lại là con chim ngốc chỉ biết lặp lại đã phá hỏng kế hoạch của gã.
Nếu biết trước như vậy, gã đã làm thịt nó ngay từ đầu!
Chương quản gia cũng không phải ngày đầu tiên lăn lộn trong giang hồ, đối mặt với sự vây quanh của hai người, gã ‘ha ha’ cười lớn: "Ta vốn là tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, nếu muốn trốn chạy, không lẽ bọn ngươi còn có thể cản ta sao?"
Đào Yêu Diệp có chút sốt sắng, nếu Chương quản gia trốn thoát, vậy thì chỉ có thể báo về môn phái, để các sư huynh, sư tỷ giải quyết, hơn nữa có thể tìm được dấu vết hay không lại là một vấn đề khác.
Điều này khiến Đào Yêu Diệp cảm thấy có đôi chút mất mặt. Cô đã hoàn thành hai nhiệm vụ, nhưng không ngờ nhiệm vụ thứ ba lại có sự cố.
Lục Dương vẫn giữ bộ dáng thong dong thư thả ấy, khiến Chương quản gia không yên tâm: "Chẳng lẽ ngươi không hề nghĩ đến, nếu ngươi có thể đầu độc bọn ta, thì bọn ta cũng có thể đầu độc ngươi sao?"
Nghe điều này, Chương quản gia thả lỏng người lại, miệt thị nói: "Ta còn tưởng là gì, đầu độc, thứ đó có tác dụng gì với ta?"
Nói tới đây, làn da của Chương quản gia trở nên chùng nhão, giống như một con rắn đang lột da, da thịt tách ra, lớp da bị bong ra giống hệt hình người hoàn chỉnh, đứng ở giữa phòng, ngũ quan trống rỗng, đứng thẳng tắp mà nhìn chằm chằm vào Đào Yêu Diệp, khiến người ta rùng mình, cơ thể không còn da thì ‘bịch’ một tiếng đổ ụp xuống đất.
Quỷ Hoạ Bì.
Nét mặt Đào Yêu Diệp lộ vẻ nghiêm trọng, hiểu được tại sao Chương quản gia nói rằng đầu độc vô ích.
Độc dược thông thường nhắm vào cơ thể, nói một cách chính xác hơn là ngũ tạng lục phủ, cơ bắp, kinh mạch, Chương quản gia là quỷ Hoạ Bì, bản thể là một tấm da, ai lại đi đầu độc miếng da?
Hơn nữa, làm sao có loại độc dược chuyên nhắm vào da, ít nhất là Chương quản gia chưa từng nghe nói đến?
Nhưng Lục Dương có.
Chương quản gia vừa định khoe khoang cơ thể của mình, bèn hoảng sợ mà phát hiện ra hai chân mọc lên những mụn nước to như hạt đậu xanh, lột da từng lớp, ghẻ lở phồng lên đau ngứa, chỉ cần gãi là vỡ, Chương quản gia chẳng qua chỉ cọ vài lần vào mặt đất, dịch nhầy màu vàng bèn chảy ra.
"Đây... đây là cái gì?!" trong giọng nói của Chương quản gia có chút hoảng hốt.
Chương quản gia chưa từng gặp phải chuyện như thế này, gã đã bị trúng độc từ lúc nào?
"Bệnh hôi chân."
"Gì cơ?" Chương quản gia cứ tưởng mình nghe nhầm.
"Ngươi tưởng ta nói chuyện với ngươi cả nữa ngày trời là để tâm sự chuyện gia đình hay sao? Không, ta đang chờ ngươi phát bệnh."
"Ta đã tính đến việc ngươi sẽ đến tìm Đào Yêu Diệp, vì thế mà trước đó ta đã để lại chất độc gây bệnh hôi chân trong phòng này!"
Khuôn mặt Chương quản gia tái nhợt.
Khuôn mặt Đào Yêu Diệp tối sầm.
Lục Dương cười một cách hung tợn, từng bước tiếp cận Chương quản gia, khiến gã hoảng sợ lùi lại liên tục, ngồi bệch xuống đất.
"Ngươi... ngươi làm sao biết ta là quỷ Hoạ Bì?!" Nếu không biết trước gã là quỷ Hoạ Bì, làm sao có thể đầu độc một cách có mục tiêu như vậy!
Điều quan trọng nhất là, Chương quản gia chưa từng nghe nói có con quỷ Hoạ Bì nào lại mắc bệnh hôi chân!
Bây giờ hai chân gã ngứa không chịu nổi, gần như phát điên, thậm chí còn loé lên ý định chặt bỏ cả hai chân, buộc gã phải dành phần lớn tinh thần và pháp lực để ức chế độc tính, hoàn toàn không thể chạy trốn.
Đột nhiên, Chương quản gia thoáng hoa mắt, không ngờ Lục Dương lại thình lình biến mất.
"Làm sao có thể!" Chương quản gia trợn mắt to đến như thể muốn bong ra, Lục Dương chẳng qua chỉ mới Trúc Cơ, dù cho thân pháp có tuyệt diệu hơn nữa cũng không thể trốn thoát khỏi ánh mắt của gã.
"Là ảo giác!" Chương quản gia thình lình tỉnh ngộ, vội vàng lăn ra xa để rời khỏi vị trí ban đầu.
Chỉ đáng tiếc đã quá muộn, ánh sáng lạnh lẽo đột ngột xuất hiện, nhanh như sấm sét, một đường sợi chỉ bắt đầu từ trán của Chương quản gia, kết thúc tại phần hông của cơ thể, Lục Dương thu lại kiếm, Chương quản gia một chia thành hai, mặt cắt phẳng lì như gương.
"Làm tốt lắm." Lục Dương giơ ngón cái lên cho Đào Yêu Diệp.
Vừa rồi Đào Yêu Diệp đã sử dụng chiếc ô Thiên Huyễn, để Chương quản gia rơi vào ảo cảnh. Ảo cảnh cũng không hoàn hảo, Chương quản gia đã trà trộn trong giang hồ nhiều năm, chỉ trong một thoáng lơ đãng bèn có thể nhìn thấu.
Lục Dương cần chính là khoảnh khắc thoáng lơ đãng này, rút kiếm, chém dọc, thu kiếm, làm liền một hơi.
Quỷ Hoạ Bì nổi tiếng với sự quỷ dị, không thiên về phòng ngự, khi đối mặt với kiếm tu, người có sức công phạt mạnh nhất, cộng với việc lơ đãng, không có vận công để chống đỡ, tự nhiên chỉ cần một đòn bèn phân thắng bại, không hề có chút cơ hội lật kèo nào!
Từ khi Lục Dương nhìn thấu thân phận của gã, lợi thế từ sự quỷ dị của quỷ Hoạ Bì bèn không còn sót lại chút gì.
Quỷ Hoạ Bì không thể tin nổi, một mực nhìn chằm chằm vào Lục Dương, miệng mở ra rồi đóng lại, có thể phân biệt ra rằng gã đang hỏi: Làm sao ngươi nhận ra chân thân của ta?
Đào Yêu Diệp nhìn Lục Dương, cô cũng muốn biết đáp án.
Lục Dương không nói gì, lại lần nữa vung kiếm, chém quỷ Hoạ Bì thành bốn mảnh, rưới lên linh tửu, châm lửa, quỷ Hoạ Bì cháy thành than trong tiếng kêu gào đầy thống khổ.
Ai biết thứ quỷ này còn có chiêu trò dự phòng nào nữa không, giết nó trước rồi từ từ giải thích.