Chương 5: Ta cảm thấy thứ mà vòng ba kiểm tra là trí tuệ.
Mọi người bước lên Vấn Tâm Sơn, không có cảm giác gì, chỉ có mỗi mình Man Cốt, rõ ràng cảm nhận được sức mạnh của mình giảm dần, các tiêu chuẩn tố chất của cơ thể đều kéo xuống bằng với mọi người.
Dòng máu của Man Tộc thượng cổ sôi sục trong cơ thể đã trở nên yên tĩnh, không thể tiếp tục cung cấp cho gã nguồn sức mạnh dồi dào bất tận.
Mọi người ngó nghiêng, ngó dọc, cuối cùng đều nhìn về phía Man Cốt, người khỏe mạnh nhất.
"Để ta đi trước." Man Cốt thấy mọi người đều nhìn về phía mình, cũng không khách sáo, dứt khoát làm người đi đầu.
Một bậc, hai bậc, ba bậc... mười bậc.
Man Cốt dễ dàng bước lên mười bậc đầu tiên, từ bậc thứ mười một trở đi, áp lực dần lộ ra, gã cảm thấy mình đang cõng một tấm bảng đá lên, càng leo cao, tấm bảng đá càng nặng.
Tuy nhiên, vẫn còn nằm trong phạm vi có thể chịu đựng được.
Tiếp tục leo.
Man Cốt thở vài hơi, ổn định hơi thở, tiến lên bậc thứ hai mươi.
Man Cốt leo lên bậc thứ hai mươi, bước chân ngày càng khó khăn, tốc độ sải bước ngày càng chậm.
Khi leo lên bậc thứ hai mươi chín, mồ hôi đã bắt đầu thấm ra từ lưng Man Cốt, ướt đẫm cả áo, gã không khỏi dừng bước chân lại, thở hổn hển, ngồi xuống bậc thang để nghỉ ngơi.
"Cho dù ngồi cũng có áp lực." Man Cốt cắn răng, tự nhẩm trong lòng, mệt đến không nói lên lời. Bây giờ gã chỉ là chuyển từ việc đứng cõng bảng đá sang ngồi cõng bảng đá, tốc độ hồi phục thể lực rất chậm.
Mọi người thấy Man Cốt đi khó khăn đến như vậy, liền biết rằng ngọn núi này không hề dễ leo, lòng chợt thấy hồi hộp.
Có người nói khẽ: "Ta có nghe qua trưởng lão trong dòng họ nói về những nơi tương tự, ngọn núi Vấn Tâm Sơn này có thể kiểm tra lòng cầu đạo, người càng chân thành, ý chí càng kiên định, lòng cầu đạo càng thuần khiết. Man Cốt xuất thân từ Man Tộc, nổi tiếng với tính cố chấp, ngay cả gã cũng khó leo như vậy, chúng ta e rằng sẽ càng khó hơn!"
"Khẩu quyết tĩnh tâm có thể giúp tâm hồn dịu lại, liệu có hiệu quả không?" Một người khác nghĩ ra cách.
Vòng khảo hạch thứ ba yêu cầu leo lên bậc thứ năm mươi, không đề cập đến việc bao nhiêu người đến trước sẽ vượt qua khảo hạch, hiện tại họ không có mối quan hệ cạnh tranh.
Mọi người gật đầu đồng tình, đều cho rằng đây là một phương pháp tốt, những trưởng bối trong nhà đều có truyền dạy khẩu quyết tương tự, dùng để tu thân dưỡng tính.
Lục Dương mãi không thốt nên lời, hắn không hề biết khẩu quyết tĩnh tâm gì cả.
"Có muốn đệ truyền thụ cho huynh một đoạn khẩu quyết tĩnh tâm không?" Mạnh Cảnh Chu hỏi.
Lục Dương lắc đầu: "Trước mắt không cần, để đệ suy nghĩ cách khác."
Mạnh Cảnh Chu thấy vậy, cũng không ép buộc Lục Dương học khẩu quyết.
...
Mạnh Cảnh Chu tỉnh lại từ trạng thái nhập định, cảm thấy lòng mình bình yên chưa từng có.
Khẩu quyết tĩnh tâm có hiệu quả!
Thời gian nhập định của Mạnh Cảnh Chu dài hơn người khác, khi y tỉnh lại, những người khác đã ở vị trí từ bậc thang hai mươi đến ba mươi, mồ hôi chảy ròng trên lưng, muốn đi thêm một bước cũng cần nghị lực vô cùng lớn.
Giọt mồ hôi lớn chảy dài ướt đẩm cả mặt, ngay cả lau mặt cũng không đủ sức.
Có người muốn dùng mánh khóe mới, nghĩ rằng chỉ có ở trên bậc thang mới có áp lực, liền đi vòng qua vùng núi bên cạnh để đến bậc thứ năm mươi, nhưng khi gã đến vùng núi bên cạnh, mới phát hiện ra cách này không xài được, cả ngọn núi Vấn Tâm Sơn đều là càng lên cao thì áp lực càng lớn.
Còn có người muốn dùng pháp bảo, nhưng phát hiện ra pháp bảo đã mất đi năng lực, dù pháp bảo có kỳ diệu đến đâu, ngay cả việc kích hoạt còn kích hoạt không được, thì cũng trở thành một đống sắt vụn.
Chả trách được Đái Bất Phàm không lo việc họ sử dụng pháp bảo.
Lục Dương tụt lại sau tất cả mọi người, trông nổi bật nhất.
Hắn cởi một chiếc dép, ngồi xổm xuống ở bậc thứ mười, trầm ngâm suy tư, không biết đang quan sát cái gì.
"Huynh đang làm gì vậy, người ta đã leo rất xa rồi." Mạnh Cảnh Chu hỏi với vẻ tò mò.
Lục Dương không nói gì, tay cầm một chiếc dép.
Lục Dương ném dép đi, chiếc dép rơi xuống bậc thứ mười một: "huynh nhặt lên thử xem."
Mạnh Cảnh Chu không hiểu Lục Dương có ý gì, nhưng vẫn làm theo, ngay sau đó y phát hiện ra dép nặng hơn ngày thường, như thể có thứ gì đó kéo dưới đáy.
Mạnh Cảnh Chu dường như hiểu ra đôi chút, ném dép lên bậc thứ mười hai, bèn phát hiện tốc độ rơi của dép giống như ở bậc thứ mười một, nhưng khi nhặt lên thì nặng hơn bậc thứ mười một.
"Huynh phát hiện ra quy luật gì rồi?"
Mạnh Cảnh Chu nhăn mày: "Vật thể không rơi xuống đất, áp lực sẽ không truyền vào vật thể. Chỉ khi vật thể tiếp xúc với mặt đất, mới có áp lực bổ sung?"
"Không sai." Lục Dương đập nắm tay vào lòng bàn tay, hiếm khi có người suy nghĩ giống với mình, rất là hứng khởi.
Mạnh Cảnh Chu trầm ngâm suy nghĩ, trong trạng thái tĩnh tâm, suy nghĩ của y xoay chuyển rất nhanh: "Bậc thang thì nghiêng, ở đây thì có rất nhiều cây, chúng ta có thể xây một cái thang hình số '7', một đầu chôn xuống đất, còn đầu kia thẳng lên tới bậc thứ năm mươi."
Lục Dương nói một cách khẳng định: "Đúng, vòng khảo hạch thứ ba này có lẽ là kiểm tra trí tuệ của chúng ta, đây chính đáp án chuẩn xác!"
Mạnh Cảnh Chu hiểu ý của Lục Dương và nhanh chóng đặt ra một câu hỏi khác: "Chúng ta sẽ đốn cây như thế nào?"
Họ không có rìu, cưa, làm sao để chặt cây làm cái thang?
"Huynh có pháp bảo sắc bén nào trên người không?" Lục Dương đã nghĩ đến vấn đề này từ sớm.
Hắn đã nghĩ đến việc hợp tác với người khác, nhưng tiếc là những người khác không thể hiểu ý của hắn.
Mạnh Cảnh Chu lấy ra một con dao găm: "Đây là con dao mà trưởng bối trong gia tộc nhét cho đệ để phòng thân, có thể kích hoạt bằng ý niệm, tốc độ ngang bằng giai đoạn Kim Đan, nhưng ở Vấn Tâm Sơn, nó bay không được."
"Không sao, miễn sao sắc bén là được." Lục Dương cười nói, Mạnh gia là một gia tộc lớn, pháp bảo mà họ luyện chế ngay cả khi không thể kích hoạt, thì cũng sắc bén hơn rất nhiều so với rìu, cưa của phàm nhân.
Vừa hay thích hợp để chặt cây.
"Huynh đến đây xem, trong lúc huynh nhập định, đệ đã thiết kế bản vẽ rồi."
Lục Dương dẫn Mạnh Cảnh Chu đến một khu vực cát mềm, nơi đó vẽ bản thiết kế của Lục Dương, chính là chiếc thang hình số "7".
Hai người thảo luận một hồi liền bắt đầu hành động.
Con dao găm của Mạnh gia quả thực rất sắc bén, những cây thô to trước con dao giống y như giấy, rất nhanh hai người đã cắt những cái cây thành từng tấm ván với hình dạng kỳ lạ.
Trong phạm vi của núi Vấn Tâm Sơn, tu sĩ và phàm nhân đều như nhau, những cái cây có thể mọc ở đây tự nhiên là loại bình thường nhất.
Rất nhanh Mạnh Cảnh Chu lại phát hiện ra vấn đề.
"Làm sao để kết nối hai tấm ván này với nhau? Đừng nói là chúng ta không có đinh, ngay cả khi có đinh, cũng không thể nối được những tấm ván dày như vậy."
"Huynh có nghe qua cấu trúc mộng lỗ chưa?"
"Chưa."
Lục Dương không còn cách nào khác, một mặt cầm con dao chặt phần nối của tấm ván thành cấu trúc mộng lỗ, một mặt giảng giải với Mạnh Cảnh Chu về trí tuệ của nhân gian.
"Phần nhô ra này gọi là mộng, phần lõm vào này gọi là lỗ mộng, kết hợp lại chúng tạo thành cấu trúc mộng lỗ. Đặc điểm lớn nhất của cấu trúc mộng lỗ là nó vẫn vững chắc mà không cần dùng đinh."
Mạnh Cảnh Chu lắng nghe rất chăm chú, thứ Mạnh Gia sử dụng lúc luyện khí là linh khí, là thuật luyện khí, không cần đến cấu trúc mộng lỗ.
Bậc thang bên trên, mọi người đổ mồ hôi như mưa, mệt lả điếng người, chỉ để leo lên bậc thứ năm mươi, trở thành người đầu tiên vượt qua khảo hạch.
Có thể người vượt qua đầu tiên sẽ được Vấn Đạo Tông đánh giá cao, từ đó trở thành đối tượng bồi dưỡng trọng điểm.
Mọi người cũng hiểu ra tại sao không có giới hạn thời gian rồi, leo núi tiêu hao quá nhiều sức lực, nếu ở lại quá lâu, đói đến nỗi đứng còn đứng dậy không nỗi, huống chi là leo núi.
Bậc thang bên dưới, hai người cũng đổ mồ hôi như mưa, mệt lả điếng người, mất nửa ngày công sức, chặt đổ hàng loạt cây cối, sau nhiều lần thử và làm sai, cuối cùng họ cũng hoàn thành chiếc thang.
Chiếc thang có hình dạng kỳ quái, phía trên mảnh khảnh, phía dưới dày dặn, phần cuối lại cong, so với việc gọi nó là thang, không bằng gọi nó là một số "7" khổng lồ.
Xung quanh là một mảnh đất trống trơ trội, giống như bị một con heo tinh khổng lồ gặm mất một miếng.
Đệ tử Vấn Đạo Tông lén nhìn Đái Bất Phàm, họ vẫn còn nhớ sư huynh Đái Bất Phàm rất thích khoe ngọn núi Vấn Tâm Sơn xanh tươi bạt ngàn của mình.
Góc mắt của Đái Bất Phàm co giật, không tự chủ mà siết chặt nắm tay.