• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cả thành phố chìm trong cơn mưa lớn, mặt đường lầy lội không thể tả, bánh xe lướt qua không tránh khỏi vệt nước bẩn.

Nhan Linh ngồi ở ghế phụ, đờ đẫn nhìn cần gạt nước trước mắt đang qua lại đều đặn, trong khi nghe giọng của hệ thống dẫn đường thông báo: “Đường phía trước bị tắc.”

Những ngày mưa rất dễ xảy ra tai nạn, vừa nãy cảnh sát giao thông có đi ngang xe họ, chắc là bây giờ đang xử lý tình huống.

Nhiệt độ trong xe ấm áp vừa phải, hơi ẩm trên người khi họ vừa bước vào từ bên ngoài dần dần tan biến, để lại hương thơm thoang thoảng của gỗ tuyết tùng.

Nhan Linh liếc nhìn người ngồi bên cạnh một cái. Trần Trạc Thanh lái xe không giống những người đàn ông khác, anh không quen lái bằng một tay mà luôn giữ chặt vô lăng bằng cả hai tay, lưng tựa thoải mái vào ghế sau, ánh mắt tập trung.

Khi gặp phải tình trạng tắc đường như bây giờ, biểu cảm trên gương mặt anh từ đầu đến cuối vẫn như cũ, không bực không giận, cảm xúc ổn định.

Im lặng quá lâu, Nhan Linh nhớ ra chuyện mình đã đồng ý với bạn hôm nay, liền mở miệng hỏi: “Cuối tuần này anh có rảnh không?”

Cô vừa hỏi là có việc muốn nhờ.

Trần Trạc Thanh không cần nghĩ đến đống lịch trình chồng chất của mình, đáp gọn một chữ: “Có.”

Nhan Linh cũng không vòng vo nữa, đi thẳng vào vấn đề: “Em có một người bạn muốn gặp anh, anh có tiện không?”

Trần Trạc Thanh: “Được.”

Anh đồng ý quá nhanh, khiến những lời chuẩn bị của Nhan Linh còn chưa kịp nói xong: “Em với cậu ấy là bạn học cấp ba, quan hệ rất tốt.”

Tư Kỳ.

Cô chỉ đơn giản miêu tả như vậy, Trần Trạc Thanh đã đoán được người đó là ai.

Nhan Linh: “Cô ấy tên Tư Kỳ, không biết anh đã từng nghe nói đến cậu ấy chưa, giờ cậu ấy là diễn viên.”

Trần Trạc Thanh phối hợp: “Nghe rồi.”

Nhan Linh ngạc nhiên: “Thật không? Cứ tưởng anh không mấy quan tâm đến giới giải trí.”

Không ngờ anh cũng biết tên Tư Kỳ.

Nhan Linh thầm nghĩ, xem ra bạn thân của mình giờ cũng nổi tiếng nhỉ.

Xe dừng trước cổng khu nhà của Nhan Linh, cô vừa định tháo dây an toàn thì mu bàn tay bất ngờ bị ai đó nhẹ nhàng giữ lại.

Lòng bàn tay rộng rãi và ấm áp của người đàn ông bao trùm lấy những ngón tay cô, nhưng có lẽ anh cũng cảm thấy hành động này không thích hợp nên nhanh chóng thu tay về.

Trần Trạc Thanh: “Để anh đưa em vào trong.”

Ngoài trời mưa vẫn chưa ngớt, từ cổng khu dân cư đến tòa nhà cô ở còn một đoạn nhỏ nữa.

Nhan Linh: “Không cần đâu, cũng không xa lắm.”

Trần Trạc Thanh: “Vậy em cầm theo ô này đi.”

Lần này Nhan Linh không từ chối, đáp nhẹ một tiếng rồi cầm chiếc ô đen xuống xe.

Đèn đường mờ mờ, cô che ô, chú ý bước chân để tránh những vũng nước nhỏ dưới đất, không muốn giày mình bị ướt.

Giữa tiếng mưa, cô dường như cảm thấy điều gì đó, khẽ ngẩng đầu lên liền thấy bóng dáng của mẹ mình hiện ra dưới lầu.

Bà ngồi trên xe lăn, ánh mắt hướng về phía cổng.

“Mẹ, sao mẹ lại xuống đây?”

Nhan Linh tăng tốc bước chân, bùn nước văng lên, gấu váy đen bị dính ướt.

Khoảnh khắc nhìn thấy cô, tảng đá nặng trong lòng Thư Vân mới hoàn toàn được gỡ bỏ.

“Mẹ nhắn tin mà con không trả lời, lại thấy lâu như vậy vẫn chưa về nhà, sợ có chuyện gì xảy ra.”

Nhan Linh giải thích vừa nãy đường bị tắc, điện thoại lại để trong túi, quên mất không trả lời tin nhắn.

“Có người đưa con về, con không sao.”

Khi nói câu này, ánh mắt cô vô tình hay cố ý liếc về phía cổng khu dân cư, Thư Vân nhanh chóng bắt được ánh nhìn đó.

Ánh mắt bà theo hướng nhìn của con gái, thấy chiếc xe dừng bên lề đường, thấp thoáng trong đêm mưa yên lặng.

Kính xe che khuất tầm nhìn bên trong, màn mưa trượt dọc theo thân xe, đèn cảnh báo nhấp nháy hai bên, cần gạt nước phía trước vẫn đang hoạt động, dường như không có ý định rời đi ngay.

Trực giác của phụ nữ đôi khi rất nhạy bén, nhìn chiếc xe là biết ngay đàn ông lái.

Thư Vân hiểu rõ tính cách của con gái mình, ban đêm lại là ngày mưa, cô không dễ dàng để ai đó đưa về như vậy, bà nhanh chóng đoán ra “người đưa con về” trong miệng Nhan Linh là ai.

“Là tiểu Trần?”

“Vâng.” Nhan Linh cũng không định giấu bà điều gì.

Thư Vân: “Vậy mời cậu ấy lên nhà ngồi chút đi.”

Người ta đã đặc biệt đưa cô về nhà đến tận cổng rồi, ít nhiều cũng nên có chút phép tắc tiếp đãi khách.

Chuyện gặp phụ huynh này quá đột ngột, Nhan Linh lấy điện thoại ra: “Để con hỏi anh ấy.”

Trần Trạc Thanh mỗi lần nhắn tin cho cô đều rất nhanh, trả lời một chữ “Được.”

Nhan Linh nói cô sẽ ra đón anh.

Vừa nãy cô để ý thấy trong xe anh dường như chỉ có mỗi chiếc ô cô đang cầm trên tay.

Ánh mắt Thư Vân dõi theo bóng lưng con gái mình, nhìn cô bước đến bên cửa xe. Một người đàn ông dáng người cao lớn, khí chất nổi bật bước xuống, tự nhiên đưa tay nhận lấy chiếc ô trên tay cô.

Nhan Linh ngẩng đầu nói với anh điều gì đó, người đàn ông mỉm cười, đôi mắt lạnh lùng trở nên mềm mại hơn vài phần.

Sau đó hai người đi sát nhau, chiếc ô đen nghiêng về phía Nhan Linh, mưa gió tạt ngang, người đàn ông để mặc chiếc áo khoác đắt tiền dính ướt một nửa.

Khi bước lên bậc thềm, anh luôn nhìn Nhan Linh, bàn tay trống không khẽ đưa lên phía sau lưng cô, rồi nhanh chóng hạ xuống.

Ngay cả bản thân Nhan Linh cũng không nhận ra cử chỉ nhỏ này, nhưng Thư Vân lại nhìn thấy rất rõ.

Những chi tiết nhỏ nhất luôn là thứ chạm đến lòng người và khó lòng giả dối nhất.

Trần Trạc Thanh đi đến dưới mái hiên liền thu ô lại, ánh mắt lướt qua chiếc xe lăn người phụ nữ đang ngồi, thoáng ngẩn người.

Trong một lần họp phụ huynh hồi trung học, bà đã đến và mặc một chiếc váy rất đẹp, còn hỏi anh đường đến lớp 11-2.

Sau này nghe người ta nói đó là mẹ của Nhan Linh, từng là một nghệ sĩ múa.

Trần Trạc Thanh bừng tỉnh, chủ động chào hỏi: “Con chào bác, con là Trần Trạc Thanh.”

“Xin lỗi đã làm phiền bác muộn thế này.”

Mặc dù Thư Vân đã từng nhìn thấy ảnh của anh, nhưng bây giờ nhìn gần mới ngỡ ngàng nhận ra gương mặt người đàn ông này, tuấn tú đường hoàng, phong thái nhã nhặn, là kiểu trai đẹp dễ nổi bật trong đám đông.

Thư Vân: “Cảm ơn cậu đã đưa Linh Linh về.”

Trần Trạc Thanh: “Nên làm vậy ạ, không phiền đâu.”

Thư Vân: “Mời cậu lên nhà uống ly trà.”

Trần Trạc Thanh: “Vâng, cảm ơn bác.”

Thư Vân đẩy xe lăn đi trước dẫn đường, Trần Trạc Thanh theo sát sau. Nghe thấy tiếng cười khẽ bên cạnh, anh cúi đầu, chạm phải ánh mắt sáng ngời đầy ý cười của Nhan Linh.

Nhan Linh: “Trần tổng dường như hơi căng thẳng thì phải.”

Nhan Linh có thể cảm nhận được, vừa nãy khi anh nói chuyện với Thư Vân câu từ có chút lặp lại, hơi gò bó.

Trần Trạc Thanh khẽ ho một tiếng: “Có chút.”

Sự chân thành của Trần Trạc Thanh khiến trên khuôn mặt trắng nõn của Nhan Linh nở một nụ cười nhẹ.

Trần Trạc Thanh nhìn thấy cô cười với mình, không tự nhiên quay đầu đi chỗ khác, đưa tay sờ lên gáy, tai đỏ ửng lên.

Khi bước vào trong nhà, mùi hương thanh nhã nhẹ nhàng lan tỏa trong không khí, rõ ràng đây là một nơi chỉ có phụ nữ sinh sống mới có mùi hương như vậy.

Từ cửa sổ kính sát đất có thể nhìn thấy toàn cảnh hồ nước bên ngoài, phòng khách sáng sủa, sạch sẽ, đồ đạc được sắp xếp gọn gàng, nhìn qua cũng đủ biết nơi này thường xuyên được dọn dẹp.

Nhan Linh mang cho Trần Trạc Thanh một đôi dép dùng một lần. Khi trang trí nhà cửa, cô đã nghĩ đến việc có khách đến chơi nên chuẩn bị sẵn trong tủ giày.

Trần Trạc Thanh khẽ nói cảm ơn.

Nhan Linh đi về phía phòng khách, đặt túi xách xuống rồi chỉ vào chiếc ghế bên cạnh, ra hiệu cho anh ngồi xuống.

Thư Vân gọi cô một tiếng rồi nói lúc nãy bà đã nhờ dì nấu trà gừng để làm ấm người, bảo Nhan Linh ra lấy vào.

Nhan Linh cũng rót cho Trần Trạc Thanh một ly. Anh vừa nhấp một ngụm, thấy cô định đi liền theo phản xạ kéo tay cô lại.

Bàn tay anh vẫn còn ẩm ướt vì mưa, khẽ đặt lên cổ tay mảnh khảnh của cô. Trong khoảnh khắc làn da hai người chạm nhau, nhịp tim anh không khỏi tăng nhanh.

Nhan Linh không rút tay ra, ánh mắt nghi hoặc nhìn anh.

Trần Trạc Thanh ngẩng đầu, giọng khẽ khàng hỏi: “Em đi đâu vậy?”

Nhan Linh đáp: “Nhà vệ sinh.”

Trần Trạc Thanh thoáng ngớ người, rồi “Ồ” lên một tiếng, vội vàng buông tay.

Thế nhưng, dáng vẻ mất tự nhiên của anh lại biểu hiện quá rõ ràng.

Anh đang căng thẳng.

Từ khi gặp Thư Vân, trạng thái này của anh cứ kéo dài mãi.

Nhan Linh nhìn thấy rõ điều đó, bởi lẽ lúc này cảm xúc của anh lộ ra quá nhiều.

Cô to gan nâng tay lên, nhẹ nhàng vỗ vào vai anh như đang an ủi.

“Yên tâm, mẹ em không ăn thịt người đâu.”

Nhan Linh rời đi, chỉ còn lại hai người trong phòng khách.

Trần Trạc Thanh liếc nhìn Thư Vân ngồi trên ghế sofa đối diện, vẫn chưa thể điều chỉnh lại trạng thái của mình. Lòng bàn tay không ngừng xoa lên đầu gối như một thói quen khi căng thẳng.

Thư Vân nhìn thấy dáng ngồi thẳng lưng của anh, như đã nhìn thấu điều gì đó, liền nói: “Áo khoác cậu bị ướt rồi thì cởi ra đi.”

Chiếc áo khoác đen tuyền anh mặc trên người có lẽ không ai để ý, nhưng Thư Vân đã thấy rõ ràng khi anh dùng nó để che mưa cho Nhan Linh.

Sau khi vào nhà, anh ngại làm bẩn ghế nên luôn giữ tư thế ngồi ngay ngắn đó.

“Không sao đâu ạ, chút nữa về rồi thay cũng được.”

Nhan Linh đã thay một bộ đồ khác, bước ra từ phòng ngủ. Cô mặc một chiếc áo thun ngắn tay rộng rãi cùng quần dài màu kem, mái tóc đen được buộc gọn, khuôn mặt trắng nõn không trang điểm.

Trần Trạc Thanh nhận ra sự xuất hiện của cô trước Thư Vân, ánh mắt anh di chuyển xuống dưới, khẽ nhíu mày, nhắc nhở: “Cẩn thận sàn lạnh, em mang dép vào đi.”

Nhan Linh lúc này mới nhớ ra mình đã quên mang dép, vội quay lại đi lấy.

Thư Vân nhìn cảnh tượng trước mắt, nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, giọng điệu tán thưởng: “Cậu quả thật rất tinh tế.”

Lời khen đột ngột này khiến Trần Trạc Thanh bối rối, Thư Vân thuận theo câu chuyện, hỏi thêm: “Trước đây cậu và Linh Linh đã quen nhau à?”

“Vâng, tụi con là bạn học cấp ba.” Trần Trạc Thanh đáp lại.

“Cái này thì bác biết rồi.”

Trước khi gặp mặt, Thư Vân đã tìm hiểu sơ qua về thông tin của Trần Trạc Thanh, bà tiếp tục hỏi: “Lúc các cậu học cấp ba, là bao nhiêu năm về trước nhỉ?”

“Mười năm trước ạ.” Trần Trạc Thanh trả lời rất nhanh.

“Vậy cũng lâu rồi đấy.” Thư Vân nhẹ đặt chén trà xuống, nhìn anh chăm chú, hỏi thẳng: “Có phải cậu thích Linh Linh không?”

Trần Trạc Thanh ngước mắt, đối diện với ánh nhìn của bà, nghiêm túc đáp: “Vâng ạ.”

Hai người mới gặp nhau lần đầu tiên, anh biết lời mình nói ra đối với Thư Vân có thể rất qua loa, nhưng giọng điệu của anh vô cùng trịnh trọng: “Con đối với Nhan Linh, là nghiêm túc.”

Thư Vân hỏi tiếp: “Nghiêm túc đến mức nào?”

Trần Trạc Thanh: “Nghiêm túc đến mức muốn cưới cô ấy làm vợ.”

Anh đáp không chút do dự, dường như câu trả lời này đã thuộc lòng từ lâu.

Lúc anh nói ra điều đó, Thư Vân vẫn luôn nhìn thẳng vào mắt anh, anh cũng không tránh né, ánh mắt đầy kiên định.

Thư Vân thoáng thấy trong đôi mắt đẹp đẽ kia của người đàn ông là một sự chân thành mãnh liệt nhưng cũng rất thuần khiết.

Bà khẽ quay đầu, mỉm cười: “Vậy cậu phải hỏi xem Linh Linh có đồng ý không.”

“Đồng ý chuyện gì ạ?”

Nhan Linh từ trong phòng bước ra, vừa đúng lúc nghe được câu nói cuối cùng của mẹ.

Thư Vân không trả lời trực tiếp, chỉ hài lòng nhìn người đàn ông trước mặt.

Trần Trạc Thanh liếc ra ngoài cửa sổ, trời vừa ngớt mưa, trên kính vẫn còn đọng nước, bên ngoài là màn đêm mờ ảo.

Anh đứng dậy định chào ra về: “Trời đã khuya, con không làm phiền nữa.”

Thư Vân thấy vậy cũng không giữ lại: “Linh Linh, ra tiễn tiểu Trần đi.”

Nhan Linh nhẹ giọng đáp: “Ơ, vâng.”

Nhan Linh bước theo anh đến cửa, Trần Trạc Thanh đột nhiên quay người lại, ngăn cô bước ra ngoài: “Không cần, đến đây là được rồi.”

Nhan Linh: “Anh làm vậy chẳng phải là em không có thành ý chút nào sao?”

Trần Trạc Thanh cười nhẹ: “Vậy để thể hiện thành ý của anh, em tiễn anh xuống dưới, rồi anh sẽ tiễn em trở lên.”

Nhan Linh “…”

Cứ đi lên đi xuống như vậy không phải là rất phiền sao?

Cô kéo dài giọng: “Thôi được rồi, em sẽ không tiễn nữa.”

Đây chính là kết quả mà Trần Trạc Thanh mong muốn. Anh đặt tay lên nắm cửa, tiện thể đóng cửa lại giúp cô, dịu dàng nói: “Ừ, em nghỉ sớm đi.”

“Đợi đã.”

Nhan Linh theo phản xạ giơ tay ra, ngón tay chạm vào tay anh, đầu ngón tay lướt qua mu bàn tay người đàn ông, cảm giác lạnh lẽo mà nhẹ nhàng.

Trần Trạc Thanh chỉ cảm thấy một luồng điện rất nhẹ lướt qua.

Nhan Linh: “Đường bên ngoài trơn, anh lái xe cẩn thận.”

Yết hầu Trần Trạc Thanh khẽ lên xuống, anh đáp ứng một tiếng.

Tiễn Trần Trạc Thanh đi, Nhan Linh ngáp một cái, chuẩn bị quay về phòng nghỉ ngơi.

Thư Vân nhìn cô, đột nhiên hỏi lại một câu y hệt như lúc nãy: “Con học cấp ba là chuyện của bao nhiêu năm trước rồi nhỉ?”

Nhan Linh quay đầu lại: “Cấp ba ạ?”

Cô đã tốt nghiệp đại học vài năm rồi, nghĩ ngợi một lát, mới trả lời: “Hình như là mười năm trước.”

Giọng điệu vẫn còn lưỡng lự.

Nhưng Trần Trạc Thanh lại có thể trả lời ngay lập tức.

Mười năm.

Phải nhớ kỹ trong lòng đậm sâu như thế nào mới có thể nói ra như thế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK