• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày hôm sau, Nhan Linh tự động tỉnh giấc, mơ màng nghe thấy tiếng trò chuyện vọng lên từ tầng dưới.

Cô thấy hơi ồn, nhắm mắt rồi lại mở ra, liếc nhìn đồng hồ, kim giờ đang chỉ vào số mười.

Nhan Linh tỉnh táo hơn đôi chút, dụi mắt, chậm rãi ngồi dậy, nhận ra mình ngủ quên khá lâu.

Sau khi rửa mặt, thay quần áo, cô xuống tầng xuất hiện ra trước mặt mọi người.

Tất cả đều đã có mặt, cả nhà đang quây quần trên sofa trò chuyện vui vẻ.

Nhan Nhan ngồi vị trí đối diện cầu thang là người đầu tiên thấy bóng dáng Nhan Linh: “Chị, cuối cùng chị cũng dậy rồi.” 

Các trưởng bối đều đang ở đây, cô là hậu bối mà lại ngủ nướng, Nhan Linh thấy hơi ngại: “Xin lỗi mọi người, hôm qua con ngủ muộn một chút.” 

Câu nói vừa dứt, rơi vào tai mọi người, biểu cảm mỗi người một khác. 

“Anh rể vừa nói với chúng em rồi, bảo tối qua chị ngủ muộn lắm.” Nhan Yên trêu chọc. 

Nhan Linh nhìn quanh, không thấy bóng dáng anh đâu. 

Trong đầu cô vẫn vang vọng câu nói tối qua của anh: “Anh không phải chính nhân quân tử.” 

Suốt cả đêm, anh chỉ mặc nguyên quần áo mà ngủ. 

Không biết cơ thể anh có vấn đề gì không. 

Nhan Nhân: “Nhưng mà anh rể dậy sớm lắm đấy.” 

Hóa ra sáng sớm, Trần Trạc Thanh đã đi tập thể dục với ông nội Nhan, sau đó còn dẫn ông đi dạo quanh công viên gần đó. 

Khi họ quay về, Nhan Nhan với mọi người đã thức dậy, nói rằng mình bị hai đứa nhỏ làm ồn mà dậy sớm. 

Cô muốn đi pha sữa cho con nên nhờ Trần Trạc Thanh trông giúp. 

Hai đứa nhóc sinh đôi có vẻ chưa quen biết anh, vừa gặp đã khóc, anh phải bế mỗi tay một đứa để dỗ dành. 

Không ngờ dỗ xong chúng lại quấn lấy anh, đòi ra ngoài xem “hoa hoa”. Thế là anh dẫn chúng ra vườn chơi. 

Đang kể chuyện thì bóng dáng Trần Trạc Thanh xuất hiện. 

Anh bế em gái bên tay trái, tay phải đỡ anh trai, hai đứa nhỏ không khóc nữa, mỗi tay cầm một bông hoa, mặt cười tươi rói. 

Nhan Nhân hỏi: “Anh rể, cảm giác trông trẻ nhỏ thế nào?” 

Hai đứa nhỏ mới hơn 2 tuổi, đang ở độ tuổi tập nói, thích nói nhưng nói không rõ ràng, cần sự kiên nhẫn để giao tiếp. 

Dù Trần Trạc Thanh trông có vẻ lạnh lùng, khó gần, nhưng khi đối diện với trẻ nhỏ lại rất kiên nhẫn, thấy chúng khóc liền nhẹ nhàng bế lên dỗ dành, không màng nước mắt làm ướt cả áo sơ mi. 

Nhan Nhân nói vất vả cho anh rồi, vì chồng cô ấy sáng nay phải về công ty gấp, để cô ấy trông con một mình quả là khó xoay xở.

Ba mẹ đã lớn tuổi, Nhan Sâm thì không đáng tin, trọng trách đành giao cho Trần Trạc Thanh. 

Cô còn đùa anh là coi như tích lũy kinh nghiệm chăm con sau này. 

Trần Trạc Thanh: “Không sao.” 

Nghe câu trả lời, cô cười tươi, bế lại hai đứa nhỏ, còn nói với anh: “Chị và anh rể đều là người kiên nhẫn, sau này con của hai người chắc chắn ngoan hơn con em.” 

Trần Trạc Thanh nhìn sang Nhan Linh đang đứng gần cầu thang. 

Cô nhanh chóng quay đi, không dám nhìn thẳng. 

Trần Trạc Thanh không nói thêm, bước đi: “Trong bếp có bữa sáng, để anh hâm nóng cho.” 

Ngày thường nếu ở nhà, Nhan Linh ngủ đến giờ này thường bỏ bữa sáng rồi đợi bữa trưa. Nhưng nghe anh nói thế, cô không từ chối. 

Bữa sáng đơn giản là bánh quẩy, sữa đậu nành và trứng luộc, tất cả đều do bà nội Nhan tự tay làm. 

Trong khi Nhan Nhân bế em gái, cậu bé anh trai đi đến sofa, cố trèo lên chỗ Nhan Linh đang ngồi. 

Nhan Nhân liếc mắt là nhìn ra: “Tiểu Kiệt, đừng làm phiền dì ăn sáng.” 

Nhan Linh đáp “Không sao đâu” rồi xem cậu nhóc cố gắng, cô còn giúp cậu bé trèo lên. 

Không ngờ cậu nhóc lại không chịu rời đi, giơ tay đòi bế. 

Nhan Linh hiểu ý, bế cậu ngồi lên đùi mình: “Muốn dì bế sao?” 

Cậu bé bắt chước cô gọi: “Di, di.” 

Nhan Linh: “Tiểu Kiệt thông minh quá.” 

Thấy cô đang bận chơi với cậu nhóc, Trần Trạc Thanh bóc vỏ trứng giúp cô. 

Anh còn tách lòng trắng và lòng đỏ, rồi đưa phần lòng trắng cho cô. 

Nhan Linh thấy có gì đó đang hướng tới mình nhưng tay đang bận ôm trẻ con, cô cúi xuống cắn lấy. 

Ăn xong vài miếng, cô nhận ra không có lòng đỏ.

Cô nhận ra rồi nhìn Trần Trạc Thanh. 

Lúc này, anh đã cho phần lòng đỏ vào miệng mình, thấy cô nhìn lại, nghĩ cô ăn xong, liền đưa nốt phần còn lại cho cô. 

Hành động ấy tự nhiên như thể thói quen. 

Nhan Linh nghĩ sao anh biết cô không thích ăn lòng đỏ nhỉ.

Nhớ lại, cô chưa từng để lộ sở thích này trước mặt anh. 

Cô cũng không đến mức ghét lòng đỏ, chỉ thấy hơi khô và khó nuốt.

Bình thường cô vẫn ăn cả quả trứng, không để lại phần nào. Nếu khó ăn thì uống thêm nước là xong. 

Nhan Linh hỏi lý do duy nhất mà cô nghĩ ra: “Anh thích ăn lòng đỏ trứng à?” 

Trần Trạc Thanh đáp một tiếng “Ừm.” 

Nhan Linh thầm nghĩ, như vậy thì hợp lý. 

Vừa hay cô thích ăn lòng trắng, anh thích lòng đỏ, sau này có thể chia nhau ăn. 

Nhan Nhân nghe đoạn đối thoại của hai người, ghé sát Trần Trạc Thanh, nhỏ giọng: “Anh rể, em không tin anh thích ăn lòng đỏ đâu.” 

Trần Trạc Thanh trả lời quá nhanh, khiến lý do anh đưa ra trông như một lời nói dối vụng về. Cô ấy nhận ra ngay không phải vì lý do này. 

Anh không tranh luận, chỉ đưa mắt nhìn Nhan Linh đang đùa với cậu nhóc, rồi nói: “Chỉ cần chị em tin là được.” 

Nhan Nhân nghe xong giơ ngón cái.

Phải về dạy chồng mình học cách chiều vợ như anh rể mới được. 

Sau bữa trưa, Nhan Linh và Nhan Nhân chuẩn bị về. Nhan Sâm vốn sống trong nhà nhưng giờ này lại chẳng thấy đâu, chắc lại chạy đi chơi. 

Bà nội Nhan lưu luyến không nỡ, muốn tiễn hai người ra tận xe. 

Nhan Nhân: “Bà ơi, bà đừng tiễn nữa, xe ngay trước cửa thôi.” 

Nhan Linh: “Bà nội, khi nào rảnh tụi con sẽ lại về thăm bà với ông.” 

Bà nội Nhan liên tục đáp “Được, được”, đứng ngoài xe vẫy tay chào tạm biệt. 

Nhan Nhân sống cùng chồng ở Thanh Thành, cách nhà cũ của họ khoảng nửa giờ đi xe. Trần Trạc Thanh tiện đường chở cô về. 

Hai đứa nhóc sinh đôi vừa lên xe đã ngủ say, Nhan Nhân và Nhan Linh ngồi hàng ghế sau, mỗi người ôm một đứa. 

Nhan Nhân nhỏ giọng: “Cái tên Nhan Sâm đó càng ngày càng trọng sắc khinh chị em. Sáng sớm đã chạy đi rồi, chắc chắn là tìm bạn gái.” 

“Ngày hôm qua sinh nhật ông mà nó còn định đưa cô ấy về nhà.” 

Nhan Linh hỏi: “Vậy mọi người gặp cô ấy rồi à?” 

“Gặp rồi, từng dẫn đến nhà một lần.” Nhan Nhân kể, “Cô gái đó lớn hơn thằng nhóc ba tuổi, nghe nói là con nhà họ Phương. Người cũng mang chút tính tiểu thư, mà chị biết không, em không có cảm tình chút nào.” 

Có người vừa gặp đã thích còn có người không thích từ cái nhìn đầu tiên.

Gia đình nhà họ Phương ở Thâm Thành làm nghề kinh doanh trang sức, Nhan Nhân cũng từng nghe qua. Đối với cô, người nhà Phương mang theo chút gì đó nặng mùi tiền bạc. 

“Cô gái nhà họ Phương đó, lời nói lúc nào cũng khiến người khác cảm giác gia đình mình đang trèo cao, lại còn hay hạ thấp Nhan Sâm.” Nhan Nhân nhắc đến đây thì giận sôi lên, “Cái tên Nhan Sâm ngốc nghếch đó lại chẳng nhận ra.” 

Cô bổ sung: “Bạn gái nó còn không biết quan hệ giữa gia đình mình và bác cả.” 

Nhà họ Nhan vốn đa số là người có kiến thức, hai ông bà cụ đều có nhiều thành tựu trong học thuật. Dù vậy, họ sống rất khiêm nhường, về già lại càng muốn yên tĩnh an dưỡng tuổi già. 

Nhan Túc thì theo đuổi kinh doanh, còn ba mẹ của Nhan Nhân đều là giảng viên đại học, nên người ngoài khó liên kết những người này là họ hàng. 

Nhan Linh an ủi cô: “Nhan Sâm còn trẻ, tính lại ham chơi, chắc chưa sớm xác định gì đâu.” 

Nhan Nhân gật đầu: “Em cũng nghĩ vậy. Cứ chờ đến lúc nó sẽ hiểu tình yêu là chuyện của hai người, nhưng hôn nhân lại là chuyện của hai gia đình.” 

Nói đến đây, Nhan Nhân bắt đầu kể khổ về mẹ chồng, cô sinh được một cặp sinh đôi, vậy mà bà vẫn muốn cô sinh thêm cháu trai nữa.

“Coi em là heo à? Muốn sinh bao nhiêu thì sinh. Nhưng mà em sẽ không sinh thêm nữa.” 

Nhan Nhân quay sang hỏi: “Chị, sau khi chị lấy anh rể, chị với mẹ chồng thế nào? Bà có giục sinh không?” 

Nghe câu hỏi, Nhan Linh quay đầu nhìn Trần Trạc Thanh đang tập trung lái xe. 

Qua gương chiếu hậu, anh bắt gặp ánh mắt cô, đáp trước: “Ba mẹ anh đều mất rồi.” 

Không khí bỗng chốc im lặng. Nhan Nhân nhận ra câu hỏi của mình không hay, vội xin lỗi: “Anh rể, em xin lỗi. Em không cố ý.” 

Trần Trạc Thanh điềm tĩnh: “Không sao.” 

Nửa đoạn đường còn lại, Nhan Nhân giữ im lặng không nói gì thêm. 

Đến nơi, chồng của Nhan Nhân là Giang Phạn đã đứng chờ dưới tòa nhà. 

Nhan Nhân ôm một đứa nhỏ xuống xe, bảo Giang Phạn bế đứa còn lại từ tay Nhan Linh. Anh làm theo, rồi ngỏ lời mời Nhan Linh và Trần Trạc Thanh lên nhà chơi. 

Nhan Linh: “Không được đâu, lát nữa bọn chị phải về Thâm Thành rồi.” 

Giang Phạn nói: “Vậy khi nào có dịp thì chị đến chơi nhé.” 

Nhìn cặp vợ chồng đi vào thang máy, Nhan Linh quay người mở cửa ghế trước, ngồi vào trong. 

Trần Trạc Thanh khởi động xe, nghe cô nói: “Nhan Nhân bảo em nhắn anh là em ấy thật sự xin lỗi. Vừa rồi em ấy không cố ý, chỉ là không biết.” 

Trần Trạc Thanh khẽ đáp “Không sao.” 

Rồi như nghĩ ngợi điều gì, anh nói thêm: “Mẹ anh chắc chắn sẽ rất thích em, cũng sẽ không giục em.” 

Anh trả lời hai câu hỏi mà Nhan Nhân đã hỏi trước đó. 

Nhân cơ hội này, Nhan Linh hỏi tiếp: “Mẹ anh là người như thế nào?” 

Trần Trạc Thanh không né tránh, trả lời ngắn gọn: “Hiền lành.” 

“Và yếu đuối.” 

Hiền lành nhưng yếu đuối. 

Nhan Linh lần đầu nghe ai đó dùng từ “yếu đuối” để miêu tả mẹ mình. 

Hai câu nói ngắn gọn đã khắc họa rõ ràng hình ảnh mẹ anh. 

Đèn đỏ. Trần Trạc Thanh thả tay khỏi vô lăng, đặt nhẹ trên đùi.

Hai bàn tay của Trần Trạc Thanh run rẩy, từ từ siết chặt lại thành nắm đấm. 

Nhan Linh để ý thấy động tác nhỏ này, nhận ra cảm xúc của anh có gì đó không ổn, nên không hỏi thêm. 

Tiếng chuông điện thoại của Nhan Linh đột nhiên vang lên, cô cúi xuống tìm chiếc điện thoại trong túi xách. 

Cuộc gọi là từ Thư Vân, hỏi họ đã về nhà chưa. 

Nhan Linh nhìn vào bản đồ dẫn đường trong xe: “Chưa ạ, chắc khoảng bốn mươi phút nữa.” 

Đầu dây bên kia đáp lại một tiếng “Được,” rồi hỏi thêm về tình hình sức khỏe của ông bà nội. 

Nhan Linh: “Hai ông bà đều rất khỏe, còn nhờ con mang chút đồ ăn cho mẹ. Là bà nội tự tay làm.” 

Không gian trong xe yên tĩnh, chỉ còn lại giọng nói của Nhan Linh. Hai mẹ con nói chuyện với nhau qua loa, không mấy mặn mà. 

Chủ đề trước đó của Trần Trạc Thanh cứ thế trôi qua. 

Cuối tháng 12, Nhan Linh cuối cùng cũng hoàn thành kỳ thi lý thuyết lái xe và đổi được bằng trong nước. 

Sau đó, cô đi mua một chiếc xe mới từ showroom 4S, một chiếc BMW Mini màu trắng. 

Tiêu chí mua xe của Nhan Linh rất rõ ràng, ngoại hình là quan trọng nhất. Trong số những chiếc xe tại showroom, chiếc này nổi bật hẳn lên. 

Khi mua xe, Trần Trạc Thanh là người đi cùng cô. Thấy cô quyết định nhanh như vậy nên hỏi cô có muốn xem thêm mấy chiếc khác không.

Nhan Linh: “Không cần đâu, lấy chiếc này đi.” 

Trần Trạc Thanh: “Ừ.”

Nói xong, anh định đi thanh toán tiền đặt cọc thì bị cô ngăn lại nói rằng xe này là cô mua, tất nhiên là cô tự trả tiền. 

Nhan Linh lấy thẻ ngân hàng từ trong ví, đưa cho nhân viên bán hàng, rồi nói với anh: “Ăn uống bình thường anh trả, lần sau em còn có thể mời lại.”

“Nhưng nếu anh mua xe cho em, lần sau chẳng lẽ em cũng phải mua lại cho anh một chiếc sao?” 

Cô nhớ tới chiếc Bentley Continental GT mà anh thường lái, cười bảo hiện tại, cô còn chưa đủ tiền mua được đâu. 

Ánh mắt Trần Trạc Thanh thoáng hạ xuống, giọng nói khẽ thở dài: “Giữa chúng ta nhất định phải tính toán rõ ràng như vậy sao?” 

Nhan Linh: “Không phải là tính toán hay không tính toán.” 

Trần Trạc Thanh: “Vậy vấn đề là gì?” 

Nhan Linh suy nghĩ một lát, rồi trả lời nghiêm túc: “Em mua xe vì em muốn, em cũng có khả năng tự mua, nên em không cần người khác mua hộ.” 

Câu nói đơn giản nhưng đầy kiên định. 

Trần Trạc Thanh nghe ra trọng điểm trong lời cô.

Không cần người khác. 

Anh nhìn cô rất lâu, nhưng không hỏi thêm.

Gật đầu cố tỏ ra thoái mái.

“Ừ, anh hiểu rồi.”

Nhân viên bán hàng đi tới, thông báo rằng khi nào xe mới về hoàn tất bảo dưỡng, họ sẽ liên hệ để cô thanh toán phần còn lại và nhận xe. 

Trên đường về, bầu không khí trong xe im lặng. 

Nhan Linh ngồi ở ghế phụ, nhìn ra khung cảnh bên ngoài, trong lòng không khỏi mơ hồ. 

Cô cảm nhận được sự thay đổi trong cảm xúc của Trần Trạc Thanh, nhưng cụ thể là gì thì không rõ. 

Lại nhớ tới chuyện lúc nãy. 

Cô không nghĩ việc tự mua xe có gì sai. 

Những việc cô có thể tự làm, cô không cần dựa vào người khác. 

Đây chính là điểm tựa tinh thần của Nhan Linh. 

Mấy ngày sau, cả hai người đều bận rộn. 

Nhan Linh đang tập trung xử lý một dự án lớn, phải chuẩn bị rất nhiều tài liệu dịch thuật. Có lúc cô không về nhà ăn tối mà chỉ ăn qua loa dưới công ty rồi tiếp tục tăng ca. 

Trần Trạc Thanh thì liên tục đi công tác. Mỗi lần máy bay hạ cánh, anh lại phải vội vàng di chuyển đến các địa điểm khác nhau. 

Dù bận rộn, Trần Trạc Thanh vẫn luôn nhắn tin WeChat cho cô đều đặn, nói chào buổi sáng, chúc ngủ ngon, kể anh ăn gì, làm gì đều báo cáo rõ ràng với cô. 

Còn Nhan Linh, phần lớn chỉ là người phản hồi. 

Không chỉ riêng anh, với Tư Kỳ là bạn thân của cô, cũng vậy. Phần lớn là người ta chủ động tìm cô trước. 

Tính cách của Nhan Linh vốn như thế, rất ít khi chủ động tìm ai đó để trò chuyện, ăn uống, hay tụ họp. 

Tư Kỳ nói cô là thuộc kiểu người thụ động.

Một tuần sau, khi dự án trong tay hoàn thành, Nhan Linh cũng gục ngã. 

Đúng vào thời điểm giao mùa, công ty có không ít người mắc bệnh, cúm lây lan khắp nơi. 

Sáng hôm đó khi ra khỏi nhà, cô đã cảm thấy chóng mặt dữ dội, nhưng vẫn cố gắng chịu đựng. Cuối cùng, cô phải xin nghỉ để đến bệnh viện. 

Cô không hề biết hôm nay Trần Trạc Thanh trở về. Nhìn thấy anh ở bệnh viện, cô cũng ngạc nhiên. 

Vừa nãy trên xe cô đã buồn ngủ lắm rồi, định bụng về nhà sẽ ngủ một giấc thật ngon, nhưng khi xuống xe, cô bị anh ngăn lại. 

Anh hỏi cô có hối hận khi kết hôn với anh không. 

——“Trần Trạc Thanh, em chưa bao giờ hối hận khi cưới anh.” 

Đó là lời nói thật lòng của cô. 

Cô thực sự chưa từng hối hận. 

Lúc ở bệnh viện nhìn anh bận rộn lo toan cho mình, cô cảm nhận rất rõ ràng rằng, cảm giác được người khác quan tâm này không giống như từ mẹ cô. 

Đó là sự chăm sóc của một người đàn ông dành cho một người phụ nữ. 

Như thể, cô bất ngờ có thêm một chỗ dựa. 

Mà cô, cũng không hề phản kháng. 

 “Vậy tại sao——”

Trần Trạc Thanh nhìn vào gương mặt bình thản, dịu dàng của cô, hỏi: “Tại sao khi em bị bệnh lại không nói với anh?” 

Nhan Linh cảm thấy câu này có chút quen thuộc. Hình như ở bệnh viện, anh cũng đã hỏi một lần. 

“Em đã nói rồi mà, chỉ là cảm mạo thôi, không nghiêm trọng……” 

Trần Trạc Thanh: “Cho dù không nghiêm trọng thì em cũng có thể nói với anh. Ít nhất em phải để anh biết.” 

Nhan Linh cúi đầu, nhỏ giọng: “Dạo này anh bận quá, em không muốn làm phiền anh.”

——Không muốn làm phiền anh. 

Những lời này nghe quen đến lạ. 

Lần trước khi cùng cô đi mua xe, cô nói không cần người khác. 

Lần này khi bị bệnh, cô cũng không nói, chỉ vì không muốn làm phiền anh. 

Một cảm giác bất lực đột nhiên xâm chiếm anh. 

Dường như dù anh có làm gì, cũng không thể bước vào thế giới nội tâm của cô. 

Hóa ra, anh chỉ là “người khác.” 

Anh và những người khác không có gì khác biệt. 

Cô không thực sự cần anh. 

Trần Trạc Thanh đưa cô về đến cửa, nhưng lời “chúc ngủ ngon” của cô còn chưa kịp nói ra, anh đã quay lưng bước thẳng vào căn hộ đối diện. 

Trong nhà, đèn phòng khách vẫn sáng. Nhan Linh thay giày, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc trên ghế sofa. 

“Mẹ, sao giờ này mẹ vẫn chưa ngủ?” 

“Sức khỏe của con thế nào rồi? Bác sĩ nói sao?” 

Thư Vân lo lắng cho con gái, lập tức đẩy xe lăn tới kiểm tra. 

Nhan Linh: “Không sao đâu mẹ, chỉ là bệnh nhẹ thôi, vài ngày sẽ khỏi.” 

“Bệnh nhẹ cũng là bệnh.” Thư Vân nhíu mày, gõ nhẹ vào trán cô, giọng pha chút trách móc: “Nếu hôm nay mẹ không gọi điện thì mẹ còn chẳng biết con đi bệnh viện.” 

“Con đó, việc gì cũng tự mình chịu đựng, có biết người khác sẽ lo lắng cho con không? Sau này có chuyện gì phải nói với mẹ.” 

Những lời này nghe thật quen thuộc. 

Nhan Linh bỗng nhớ lại câu nói của Trần Trạc Thanh khi nãy: 

——“Cho dù không nghiêm trọng thì em cũng có thể nói với anh. Ít nhất em phải để anh biết.” 

Cô chớp mắt vài lần, trong đầu thoáng chút mơ hồ. 

Như thể, cô vừa hiểu ra vì sao khi nãy Trần Trạc Thanh lại như vậy. 

Anh lo lắng cho cô sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK